Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1974 - Chương 1974: Từ Biệt Lần Cuối Cùng (1)

Thánh Khư Chương 1974: Từ biệt lần cuối cùng (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Đã từng ôm mấy phần hy vọng, nhưng đến bây giờ lại biến thành tuyệt vọng.

Trong lòng Sở Phong vẫn luôn lo sợ và bất an cực kỳ, thế nhưng khi mở ra nắp đỉnh để lộ ra chân tướng tàn khốc, hắn vẫn khó có thể thừa nhận nổi.

Lúc này đây, hắn cái gì cũng không nghe thấy, hai tai như bị nút chặt lại, hai mắt cũng trở nên mơ hồ không nhìn thấy đồ vật, trong lòng chỉ có đau và đau, hắn cảm thấy bản thân như bị giam vào một không gian hắc ám, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Yết hầu Sở Phong khẽ động, thế nhưng chỉ phát ra âm thanh khàn khàn.

Ngay cả khóc cũng không khóc được, không có nước mắt, chỉ có đau, ngay cả linh hồn hắn đều cảm thấy như ngạt thở, hồn quang ảm đạm, rơi vào trong hắc ám vô tận.

Hắn tránh không thoát, cảm giác chỉ có đau khổ vô biên, một mình cô đơn trong biển tuyệt vọng, trong không gian đen tối vô biên cùng biển khổ không nhìn thấy bến. Hắn cảm thấy cả người muốn chết lặng.

“Còn sống, ta chỉ muốn mọi người còn sống!”

Thanh âm của Sở Phong khàn khàn, thân thể phát run, cảm giác bất lực cùng tuyệt vọng ập đến, cái này hoàn toàn không giống hắn lúc trước chút nào.

Từ trước đến giờ hắn chưa từng yếu đuối như vậy, lúc này hắn giống như một đứa trẻ, không ai nghĩ rằng đây chính là Sở ma đầu đại danh đỉnh đỉnh, hai chân hắn không chống nổi cơ thể, cả người đều muốn ngã xuống.

Mà nhục thể của hắn cũng không gánh nổi hồn quang, lúc này hồn quang đang lay động, hai mũi cùng hai tai của hắn đang chảy máu, tiếp đó, hai mắt vô thần cũng khẽ chảy xuống hai dòng huyết lệ.

Sở Phong muốn khóc, nhưng lại khóc không nổi, giống như một con thú bị thương, bị vây khốn trong mảnh đất tuyệt vọng, không chạm đến thế giới bên ngoài, thực sự bị phong bế trong mảnh hắc ám nơi đây.

Hắn vô thức vịn lấy Yêu Tổ Chi Đỉnh, hồn quang gần như lạc lối tìm không thấy đường về, trong miệng chỉ phát ra âm thanh không rõ, không phải khóc cũng không phải cười, chỉ là một loại âm thanh khàn khàn khó chịu.

Không biết trôi quan bao lâu, Sở Phong mới có thể hô hấp lại, từ hắc ám tìm ra lối thoát. Hắn há miệng thở dốc, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, y phục ướt đến sắp nhỏ nước.

Trong đại đỉnh chỉ có huyết vụ chứ không có thể sinh mệnh, bất luận là của phụ mẫu hay của đám Hoàng Ngưu, một người cũng không thể sống sót, tất cả đều không cứu được.

Yêu Tổ Chi Đỉnh trầm mặc, không nói bất cứ câu nào.

Làm sao có thể như vậy? Cho dù hắn đã tính đến nước xấu nhất, thế nhưng khi nó thực sự xảy ra thì tim hắn vẫn đau như cắt, khó chịu đến nỗi chỉ muốn hôn mê bất tỉnh.

“Cha, mẹ, Hoàng Ngưu...”

Sở Phong đau đớn kêu tên bọn họ, nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống, thân thể khôi phục lại chức năng, hắn muốn khóc lớn, muốn thét dài, tất cả mọi người đều chết rồi.

“Hồn quang ở nơi nào, chân linh của bọn họ đâu?” Hắn liều mạng tìm kiếm trong đám huyết vụ, thế nhưng cái gì cũng không tìm thấy.

Sở Phong giống như dã thú mất đi hết thảy, bị giam trong hoang đảo của chính mình, gào đến khàn giọng, gào đến đinh tai nhức óc, trái tim đau như vỡ vụn, khó mà kiềm chế nổi.

Hắn quỳ một gối xuống đất, thực sự mong muốn bản thân chỉ là một người bình thường, có thể cùng tất cả mọi người bình an trải qua một đời này.

Hiện tại hắn không còn gì nữa, chỉ còn lại một mình, khuôn mặt của phụ mẫu, lời nói ấm áp, ánh mắt quan tâm, còn có giọng nói dáng điệu của những người khác, tất cả đều hiện lên trước mắt hắn, phảng phất giống như ngày hôm qua.

Rất lâu sau, Sở Phong mới lảo đảo rời khỏi long sào, sau đó lặn xuống Đông Hải, bất động giữa làn nước lạnh băng, theo dòng chảy mà trôi đi, vô ý thức đi xa.

Trong lúc đấy, có hải thú bơi lại, vừa mới mở miệng to như chậu máu muốn đớp lấy hắn thì đã bị dọa cho chạy mất dạng, còn mang theo cả luồng sóng lớn.

Sở Phong không nhúc nhích, hai mắt nhắm lại, hắn muốn cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ ngàn thu không muốn tỉnh lại, lại lần nữa đem bản thân ngăn cách trong thế giới riêng, trong suy nghĩ đều là phụ mẫu cùng bằng hữu.

Ầm!

Rất lâu về sau, một tòa linh sơn dưới đáy biển bỗng chấn động mạnh, đây là thể hiện của sự khôi phục kịch liệt, giống như núi lửa dâng trào, xuất hiện triều năng lượng linh khí diện tích lớn, tất cả đều trôi thẳng về phía Sở Phong.

Hắn bỗng mở bừng mắt, ảm đạm không thần thái, nhưng cuối cùng cũng đứng lên, dáng vẻ hồn bay phách lạc, cô đơn lẻ loi mà đi, vô cùng cô độc thê lương mà đi về long sào.

Trong lòng hắn có đau khổ có bi thương, thế nhưng lại khóc không nổi, chỉ có thể trầm mặc mà đi về nơi đau thương kia lần nữa. Tuy rằng trong lòng khó chịu và đau đớn đến không tưởng, thế nhưng lần này hắn sẽ không trốn tránh nữa.

Long sào – niết bàn chi địa, Yêu Tổ Chi Đỉnh vẫn sừng sững đứng đó, nó vẫn ở nơi này, đối với kết quả kia nó cũng chỉ có thể thở dài.

Sở Phong đã biết từ sớm, rằng cơ hội thành công rất mỏng manh. Thái Võ từng nói qua, trong thời gian tốt nhất, chỉ Thiên Tôn mới có biện pháp cứu sống những người kia, mà âm gian lại không có Thiên Tôn!

Thế nhưng hắn vẫn ôm một tia hy vọng như cũ, không cầu tất cả đều sống lại, thế nhưng cầu vài người có thể tái hiện đi ra, cho dù là tàn hồn cũng được.

Hiện tại, cái gì cũng không còn nữa.

“Khi chúng ta ở Đại Uyên, tuy rằng hồn quang của bọn họ đang tiêu tán nhưng vẫn lưu lại chút ít, sao bây giờ một chút đều không còn?”

“Phân giải rồi, biến thành vật chất năng lượng rời rạc ở trong đỉnh, không còn là hồn quang nữa.” Yêu Tổ Chi Đỉnh nói cho hắn.

Sở Phong suy sụp không nói thành lời.

Hắn cẩn thận quan sát, cảm ứng loại năng lượng vật chất này, tâm lập tức lạnh xuống, bởi lẽ những thứ này không khác biệt lắm với trạng thái của Tần Lạc Âm sau khi chết, đều không có chân linh.

Hồn quang của Tần Lạc Âm vốn dĩ cũng sẽ phân giải, nhưng được vật chất màu vàng kia ăn mòn, kết dính cùng một chỗ, không có tản ra, nhưng chân linh cũng đã tan mất.

“Mọi người đều không còn ở đây...” Sở Phong im lặng rơi lệ, trong vòng mấy ngày trời mà nhân sinh của hắn đã thay đổi chóng mặt, hắn trải qua chuỗi ngày đen tối gian nan và đau đớn nhất.

“Giữ lại những vật chất này, đừng nên mai táng, ta phải phục sinh bọn họ.” Sở Phong lẩm bẩm, mang theo thất vọng cùng bi thương, mất hết sự sắc sảo ngày trước.

Hồn quang tiêu tán phân thành vật chất năng lượng, những thứ này cuối cùng không biến mất trong thiên địa mà được Yêu Tổ Chi Đỉnh trấn áp ở trong đỉnh, Sở Phong vẫn ôm tia hy vọng sau cùng, chờ đợi ánh rạng đông.

Bình Luận (0)
Comment