Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cuối cùng, Yêu Tổ Chi Đỉnh thu nhỏ lại thương lượng cùng Sở Phong, nó muốn tiến vào trong hộp đá để tiến vào kỳ ngủ say, nó cảm thấy thứ này là chí bảo của dương gian, mà nó lại là binh khí âm gian, muốn dựa vào đây cảm ứng một phen, xem xem có thể khôi phục hay không.
Sở Phong gật đầu, mang theo tất cả rời khỏi nơi này.
Sau đó hắn không nói bất cứ lời nào nữa, ngay cả nước mắt cũng không rơi, cứ như thế lẻ loi lên đường, đứng trong Đông Hải, không nhìn thấy Long Nữ, không nhìn thấy thân ảnh trên núi Bất Diệt, hắn xoay người rời đi.
Chỉ là bóng lưng kia có chút cô đơn, hắn ngột ngạt, bởi lẽ một mình hắn không hề nói bất cứ lời nào.
Sở Phong trở lại lục địa, an tĩnh mà vắng lặng, đây là con đường cô độc lạnh lẽo của bản thân hắn, không có người nào bồi bạn, những bằng hữu luôn vui vẻ cười đùa cùng hắn năm đó sẽ không còn xuất hiện nữa.
Sở Phong trở lại trấn nhỏ dưới chân núi Thái Hành, quay về căn nhà nhỏ hai lầu của bản thân, lúc trước Hoàng Ngưu đã ở nơi này rất lâu, hiện tại lại rất vắng vẻ.
Đêm càng về khuya, Sở Phong cũng không mở đèn.
Hắn đi vào trong, nhìn tinh quang ảm đạm khiến hắn suy nghĩ đến xuất thần, buồn thương vô tận.
Tuổi thơ của hắn chính là gắn liền với nơi này mà lớn, sau đó mới cùng phụ mẫu rời xa tiểu trấn này.
Sở Phong nằm trên đỉnh mái nhà, không nói tiếng nào, chỉ im lặng nghĩ đến thời thơ ấu, cha mẹ chăm sóc hắn ở nơi này, sợ hắn lạnh, sợ hắn nóng, luôn luôn hết mực yêu thương cùng che chở, nhìn hắn trưởng thành.
Những hình ảnh ấm áp kia, hai gương mặt gần gũi hòa ái kia dường như xuất hiện ở ngay trước mắt, hắn vươn tay chạm đến giống như lúc còn bé, muốn tiếp cận, thế nhưng chỉ chạm vào khoảng không.
Hai tay hắn trống trơn, chỉ có bóng đêm lạnh lẽo.
Khóe mắt bất giác Sở Phong rơi xuống nước mắt, cứ như vậy mà nằm ở chỗ này.
Rất nhanh thì trời đã sáng, hắn quay lại vào trong, trở lại phòng ngủ của phụ mẫu, ngồi ở đó, sau đó lại im lặng không cử động.
Hắn ở nơi này tròn ba ngày, không ngừng hồi tưởng lại ký ức đã trải qua, hồi tưởng lại tất cả những ký ức từ khi hắn bắt đầu biết ghi nhớ, hết thảy đều lần lượt hiện lên rõ mồn một, giống như bồi cha mẹ đi một đoạn đường, cùng chung sống một chỗ hai mươi mấy năm.
Sau đó, Sở Phong im lặng rời đi, không ai biết hắn từng trở lại ngôi nhà trong trấn nhỏ này.
Sở Phong đi đến chân Thái Hành Sơn, nơi này, hắn và Chu Toàn gặp được Hoàng Ngưu lần đầu tiên. Khi đó nó rất thần bí, cũng cực kỳ có khả năng trêu đùa người ta, khiến Chu Toàn tức đến nỗi trực tiếp kêu nó là Ngưu Ma Vương.
Cũng chính là Hoàng Ngưu đã mang Sở Phong đến con đường tu hành, tại thiên địa này dị biến, giai đoạn sơ kỳ của phục hồi sơn hà, hắn chính thức bắt đầu đi theo tiến hóa.
Thế nhưng, lúc này Hoàng Ngưu đâu, nó không còn nữa, Chu Toàn cũng chết rồi, trở thành huyết vụ, ngay cả hồn quang cũng bị phân giải.
Hắn thực sự muốn nhìn thấy bọn họ lần nữa, lúc ở cùng nhau luôn vui vẻ nói cười, thế nhưng lúc này hắn một câu cũng không thốt ra được, có thì âu cũng chỉ là không khí thê lương.
Sở Phong rời khỏi, đi qua vùng núi, vượt qua sơn lâm, một đường đi thẳng về phía tây, hắn đi đến Côn Lôn, ngồi trên đỉnh một ngọn núi, một người lẳng lặng ngắm nhìn mặt trời mọc.
Lúc trước bát lớn uống rượu, ăn miếng thịt to, cùng một đám huynh đệ mặc sức chè chén, ngay cả lão Lạt Ma và lão Tông Sư Ngô Khởi Phong cũng không thể ngăn cản, hơn nữa còn bị kéo nhập bọn, cùng ngồi xuống nâng chén.
Thế nhưng bây giờ chỉ còn gió núi thổi qua, những gì sót lại chỉ là vẻ cô tịch. Sở Phong lấy ra vò rượu, rót một chén lại một chén, bản thân uống một chén, chén còn lại vẩy trên mặt đất để tế bọn họ.
“Huynh đệ đồng sinh cộng tử, mọi người đều ở nào, ai có thể cùng ta sát cánh giết đến dương gian?”
Lời của hắn bị gió cuốn đi, lưu lại chỉ còn tiếng nghẹn ngào.
Sở Phong ngắm mặt trời mới mọc đỏ bừng, thế nhưng lại không hề cảm thấy ấm áp, ở đây rất lạnh, cũng rất cô đơn, bởi lẽ chỉ có một mình hắn cô độc.
Ngồi trên núi lớn, tâm tư của hắn lại trở lại quá khứ, đại chiến đông tây phương xảy ra ngay tại dưới chân núi này, lúc ấy Ngao Vương rống giận, đại chiến Bắc Cực Vương, Bằng Vương Triển Sí, truy kích Hắc Long Vương.
Đại Hắc Ngưu liên lạc khắp nơi mời đến cao thủ phương đông, mọi người sau đại quyết chiến liền một đường truy kích giết đến phương tây.
Cũng là vào lúc đó mà quen biết với Hổ Siberia không có tiết tháo, sau đó không lâu, Hổ Vương giúp Sở Phong đại chiến Schiele ở Long Hổ Sơn, trở thành bằng hữu cùng chung hoạn nạn, mãi đến sau này thì quan hệ ngày càng gần gũi, Hổ Vương cũng thành công trở thành một thành viên của núi Côn Lôn.
Còn có lão Lư luôn hẩy răng cửa lớn vung vẩy lỗ tai dài, luôn liếc mắt nhìn người, Âu Dương Phong không ngừng phun nước miếng, sau này đều gia nhập vào Côn Lôn, nghĩ đến bọn họ liền khiến người ta không kìm được nở nụ cười.
Mà bây giờ, trong núi chỉ còn lại vắng vẻ tịch mịch.
Tất cả mọi người đều không còn.
Mà không lâu trước đó, nơi này đã từng vô cùng huy hoàng, trước khi người dương gian chân chính vượt qua thế giới mà tiến vào âm gian, các tộc trong tinh không còn không ngừng phái đến sứ giả đến đây chúc mừng.
Mắt thấy nơi này phồn thịnh sống lại, thế nhưng lại thay đổi trong một sớm một chiều.
Trước khi tai họa giáng lâm, Tần Lạc Âm còn mang theo tiểu đạo sĩ đến Địa Cầu, nhắc nhở Sở Phong rằng Tông Sư bói toán kia cảm nhận được điều gì không đúng, dự đoán sẽ có đại thảm họa, quả nhiên hết thảy những gì xảy ra sau đó đều đã ứng nghiệm.
Sở Phong xuất thần, có đau thương, có tiếc nuối, tiểu đạo sĩ vẫn còn, thế nhưng sau khi Tần Lạc Âm đến đây đưa tin nhắc nhở hắn nên cẩn thận thì lại khác, không lâu sau đó nàng liền gặp nạn.
Lúc này đây, hắn thực sự bi phẫn, ngồi ở nơi này, dùng sức nắm chặt nắm đấm, tinh thần chán nản.
Phụ mẫu, thê tử, bằng hữu, từng người từng người đều rời đi ngay giữa thiên địa mênh mông, mặc dù vẫn còn rất nhiều người, còn rất nhiều tiến hóa giả, thế nhưng hắn lại cảm thấy cực kỳ cô độc.
Sở Phong rời khỏi Côn Lôn, khóe mắt đỏ ửng.
Rất lâu sau đó, Sở Phong liền đứng ở trước Trường Giang, lúc trước hắn đã từng mang Tần Lạc Âm và tiểu đạo sĩ xuôi dọc theo con sông này, một đường thưởng thức danh lam thắng cảnh, ngắm nhìn núi non trùng điệp.
Đi đến nơi này, Sở Phong cảm thấy rất mệt mỏi, chủ yếu là tâm mệt, tinh thần bị tổn thương.