Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong khẽ nói: “Ta đi đòi nợ cho mọi người đây, sao có thể để mọi người uất ức mà chết đi như vậy được. Ta sẽ đi săn Thần, có duyên thì hẹn gặp lại ở Dương Gian!”
"Huynh đệ bảo trọng, bọn ta đi đầu thai, kiếp sau lão Ngưu ta sẽ phấn đấu trở thành một Ngưu Ma có lý tưởng, có đạo đức, có thực lực và có may mắn!"
"Chuyến này đến dương gian, lão Lư ta muốn đầu thai vào dòng dõi thư hương thế gia thật sự, đến lúc đó không chỉ có tay áo đỏ châm hương, lời nói cũng có thể trấn áp chư thần!"
…
Trước khi mọi người đi xa, trong động cổ luân hồi, Sở Phong hiểu được bọn họ đang cố ý làm phai đi cảm giác bi thương lúc ly biệt.
Một đám đại yêu gào thét chạy đi, cha mẹ hắn cũng nhẹ giọng gọi, nói hắn phải sống thật tốt, không cần làm khó bản thân, không cần gánh quá nhiều thứ trên vai, còn có Tần Lạc Âm cũng quay đầu nhìn lại, Hoàng Ngưu đang gật đầu.
Sâu trong động luân hồi truyền đến tiếng những người đó kêu lên, nhưng đã rất xa, dường như bọn họ phát hiện ra điều gì, có kinh ngạc, cũng có hồi hộp, nơi đó tràn ngập những điều chưa biết.
Sở Phong nghe không được, nhìn không thấy, sững sờ đứng đó rất lâu.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy tượng đất kia ngồi xếp bằng trên đài cao, vẫn không nhúc nhích, phủ đầy bụi, một lớp bụi cực kỳ dày, không nhận ra đó là nam hay nữ.
Nó ăn mặc cũ kỹ, dưới lớp bụi rất dày kia là áo choàng da thú, nhưng hiện tại không nhìn rõ hoa văn hay hình dáng, lúc trước Sở Phong lợi dụng hỏa nhãn kim tinh nhìn xuyên qua, rất nguy hiểm.
Lúc trước, khi hắn làm như vậy, Thạch Hạp từng phát ra ánh sáng, giống như chặn lại thứ gì đó, khi đó Sở Phong đã nghi ngờ, nếu như không có Thạch Hạp, có thể hắn đã chết ở nơi này.
Lần này, hắn không hành động hấp tấp.
Nhưng ánh mắt hắn lại đang lướt qua, nhìn về phía chuỗi vòng trên cổ tay tượng đất, làm từ răng và xương thú nguyên thủy xuyên qua xâu thành chuỗi, kiểu dáng cực kỳ cũ, giống như mang theo tất cả dấu vết của dòng sông thời gian.
Trước đây, Sở Phong cho rằng, nó được chế tạo từ xương cốt và răng nanh cứng rắn nhất trong tất cả các loại sinh vật cấp Ánh Chiếu, hiện tại dường như đã quá xem thường.
Lý do là vì vào thời điểm đó, mạnh nhất trong hiểu biết của hắn là cấp Ánh Chiếu, căn bản không biết bên trên còn có cả Thần Linh, Thiên Tôn…
Hiện tại xem ra, tượng đất không thể đo được, căn bản không thể suy tính rốt cục là cấp bao nhiêu.
Sở Phong xoay người rời đi, không ở lại lâu.
Hiện tại hắn cũng có chút nghi ngờ, tượng đất này chưa chắc thật sự là vật còn sống, ai lại ngồi xếp bằng ở chỗ này qua hàng triệu năm như vậy, chịu đựng được sự cô độc và hiu quạnh vô tận, thật là khó có thể chịu nổi.
Cho dù là con kiến, luôn xuất hiện bên cạnh một Cự Long, có chút hành động, cho dù là một con rồng cũng không thể không phản ứng.
Có lẽ nó thật sự chỉ là một pho tượng đất?
Sở Phong biến mất, cầm một góc lá bùa màu đen cuối cùng, vượt sông qua vực sâu, đi ngược đường luân hồi, rời xa với tốc độ cực nhanh.
Đến hiện tại, càng hiểu biết, càng tìm tòi, nơi đây càng khiến cho người ta sợ hãi.
Khi ở dị vực, cáo già sắp hóa đá hoàn toàn đã từng nói, nơi này không thể nói, không thể nghiên cứu, ngay cả Thiên Tôn cũng phải giấu kín chuyện về đường luân hồi, không muốn nhắc đến, giữa vũng nước sâu khiến cho người ta sợ hãi, mới có thể tồn tại một tình cảnh đáng sợ.
Hồ ly hóa đá tự xưng mình là Thiên Tôn, nói sư phụ nó cũng có thể không có tư cách đi vào, ngập tràn bất trắc.
Sở Phong dựa vào một góc lá bùa, phi độn trên đường luân hồi, thời gian hơn một ngày đã nhanh chóng trở về, chưa kịp thoát khỏi bao vây của cối đá thì một hàng phù hào màu vàng rơi xuống, gần như cố định hắn.
Sở Phong mơ hồ nghe thấy có một tiếng hét thê lương thảm thiết từ hồn quang sâu trong cơ thể mình.
Thân thể và linh hồn hắn cảm nhận được một áp lực đáng sợ, suýt chút nữa bị đánh tan, gần như bị cối đá thô ráp nghiền nát thành thịt.
Hắn lập tức đoán được, đây là do trong cơ thể có vật chất kỳ lạ, cối đã nhắm vào loại đồ vật này, muốn hoàn toàn tiêu diệt thứ đó sạch sẽ.
Nhưng hiện tại, tro bụi và Sở Phong đã ngưng kết thành một thể, từ linh hồn đến máu thịt, trừ khi bản thân trải qua luân hồi, hủy diệt thân thể ở thế giới này, nếu không sẽ không thể loại trừ tận gốc.
Thạch Hạp sáng lên, cản một hàng phù hào màu vàng chiếu đến, chốc lát đối đầu với cối đá thô ráp kia, Sở Phong thuận lợi thoát ra, trở về Tử Thành, sau đó lại xông ra ngoài.
Vẻ mặt Sở Phong nghiêm trọng, trong lòng hiện lên lo lắng, vật chất quỷ dị này thật đúng là đáng sợ, chiếm giữ trong cơ thể hắn, tuyệt đối là mối họa lớn.
Hắn biết, chính mình có thể bất tử, không bị cối đá thô ráp hủy diệt, là bởi vì có Thạch Hạp che chở.
"Có gì đó khác lạ, trên một mặt đường vân, cảnh núi non sông nước hình như rõ ràng hơn!" Sở Phogn thúc giục, một mặt trong sáu mặt Thạch Hạp, hơi trong suốt, ẩn chứa các loại địa thế mật thổ tối cao đối với những người nghiên cứu Trường Vực, nếu truyền ra có thể chấn động thế gian.
Chẳng hạn như: địa thể thật sự của Thái Thượng Bát Quái Lô, đây cũng không phải là mảnh đất núi Tử Kim do con người xây nên mà do đất trời thai nghén, tự nhiên hình thành, có loại khí tức phả ra, càng nhìn kỹ, càng khiến cho người ta muốn sa vào.
Bất tri bất giác, Sở Phong phát hiện, cả người mình toàn mồ hôi lạnh.
Vị trí Thái Thượng Bát Quái Lô này, ngoài Tiên Lô và lửa Bát Quái ra, lại còn có Quạt Ba Tiêu, làm nhiệm vụ quạt lửa, còn có hồ lô trôi dạt bên cạnh.
Đương nhiên, đều là thân núi, nhưng từ khí thế Trường Vực có thể suy ra, sua khi ngưng tụ lại hình thành loại dị tượng này, mạch đất đáng sợ, quá siêu phàm.
Ngoài ra còn có cả trăm con phượng hoàng đốt trời, núi sông kỳ vĩ, khí đại từ bốc lên, hóa thành một đàn phượng hoàng đốt cháy trời ba mươi ba lần, sau đó cùng múa, thờ phụng một phương.
Chỗ thờ phụng là một mảnh mơ hồ, sương mù lượn lờ, hiện tại không nhìn thấy rõ, đó là cảnh tượng như thế nào? Khiến cho Sở Phong chấn động mạnh.
Hơn chục bức vẽ thế núi, nếu nghiên cứu thấu đáo một loại, cũng được coi là nghiên cứu đỉnh cao, ý nghĩa to lớn đối với người nghiên cứu Trường Vực!
"Nếu ta có thể xây dựng được vài phần uy thế của loại địa thế này, chuyện giết cường giả chẳng phải sẽ trở nên rất đơn giản sao?"
Đương nhiên, hắn cũng biết, cho dù đọc được bí mật, nghiên cứu hiểu rõ, cũng sẽ cần một lượng lớn thiên tài địa bảo, thậm chí phải là các loại bảo vật hiếm có.
Nếu không dùng cái gì để trấn thế?