Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bùm!
Hồn quang của mọi người đều đang run rẩy. Mấy tia vật chất màu xám bỗng bị bức ra từ hồn quang của đám Hoàng Ngưu!
Sở Phong toàn thân cảm nhận một trận rét buốt. Vật chất màu xám này thật sự quá khó chơi, quấn lấy hồn quang vô cùng chặt chẽ!
Mặc dù hắn đã dự liệu từ trước rằng cần phải triệt để luân hồi mới thoát được nó, nhưng lúc này được chính mắt nhìn thấy vẫn thấy khiếp sợ.
Đồng thời, hắn cũng lo nghĩ đến chuyện trong cơ thể mình đến cùng có bao nhiêu vật chất quỷ dị.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều rơi xuống cối xay, bước lên đường Luân Hồi. Lúc này bọn họ đều tạm thời hồ đồ, quên hết tất thảy, dù cho có lá bùa màu đen cũng không có tác dụng gì.
Lúc trước tiểu Đạo sĩ phải đến tận cuối đường Luân Hồi mới thức tỉnh nên chắc mọi người cũng sẽ như vậy.
Sở Phong tự mình hộ tống, thúc đẩy lá bùa màu đen mang theo mọi người chạy nhanh, bảo đảm bọn họ sẽ không xảy ra điều gì ngoài dự liệu.
Ven đường, hắn lại nhìn thấy những binh lính cổ xưa đang dính sát vào nhau, máu thịt gần như đã thối rữa hết cả. Trên người bọn họ đều mang theo đao Luân Hồi, vỏ đao đã mục nát rồi.
Lần này, hắn không dừng lại, cũng không muốn lấy loại đao này nữa.
Cuối cùng, bọn họ cũng đến được một vực sâu đen ngòm vắt ngang qua, chặt đứt con đường phía trước. Vô số sinh linh đang nhào xuống vực đen kia, cứ như đang thả sủi cảo xuống vậy.
Mặc cho ngươi khi còn sống mạnh mẽ thế nào cũng không cách nào phi thiên độn thổ, chỉ có thể như những con thú hoang mất trí mà nhào xuống.
“Đi!”
Sở Phong mang theo tất cả mọi người, nhờ sử dụng lá bùa màu đen nên thuận lợi vượt qua vực sâu này, đến được phía đối diện. Nơi này có lan can, có một cái động cổ xưa, còn có một pho tượng gỗ lâu đời đang lẳng lặng ngồi xếp bằng, trấn thủ chặng cuối của đường Luân Hồi.
Đến nơi này, mọi người đều dần dần bừng tỉnh, cứ như mới tỉnh giấc từ một giấc mộng dài. Thế nhưng, bọn họ vẫn mất đi một vài ký ức, cũng may là còn chưa quá nghiêm trọng.
Sở Phong trong lòng trầm xuống. Hắn biết, đây do có quá ít lá bùa, nhiều người dùng chung một lá như vậy chắc chắn sẽ có khiếm khuyết.
Cuối cùng cũng đến lúc nói lời từ biệt. Cha của Sở Phong đã rơi hồn lệ, mẹ của hắn thì càng không cần phải nói, bà sắp phải cùng con của mình sinh ly tử biệt, cách một đời người, một vòng luân hồi mà!
“Đời sau hai người vẫn sẽ là cha mẹ của con!” Sở Phong môi run run, trong lòng đau đớn khôn cùng, không cách nào nhịn được. Thế nhưng, lúc này hắn cũng không còn biện pháp gì khác.
Sở Trí Viễn bình tĩnh lại, nói: “Đừng tự tạo nan đề cho chính mình. Cha biết, con đem chúng ta đến được nơi này đã rất gian nan rồi. Đời này đau thương cũng được, khốn khổ cũng được, đều chỉ là việc đã qua, là một kiểu trải nghiệm mà thôi, đến đây cũng coi như là kết thúc rồi. Chúng ta cứ thế mà sảng khoái rời đi, không gói trọn mọi thứ, chỉ cần gọn nhẹ mà đi thế này là được rồi. Kiếp này con là con của chúng ta, tình thân của chúng ta sẽ mãi luôn vĩnh hằng, soi sáng hết đời này của con. Đời này cũng coi như là hoàn mỹ rồi, cũng nên kết thúc ở đây thôi. Chúng ta ra đi thoải mái, không chìm vào thương cảm thế này có khi lại càng hay hơn, xem như là đi trải nghiệm điều mới lạ đi. Con đừng nên không nỡ, cũng đừng phải thống khổ.”
Đến cuối cùng ông đã có thể mở rộng tâm tình mà đón nhận, khiến cho Sở Phong lòng càng chua xót hơn.
Vương Tĩnh hàm chứa hồn lệ, vừa khóc vừa nói: “Con của mẹ, chỉ cần con có thể sống tốt là chúng ta có thể buông tay hết thảy mọi chuyện rồi. Kiếp này có thể làm cha mẹ của con đã khiến chúng ta rất thỏa mãn. Cha con nói phải đấy, hiện tại chúng ta nên quên hết tất cả, thong dong rời đi mới là đúng. Cứ coi như cha mẹ sắp trải nghiệm những điều mới mẻ, con cũng đừng gánh vác tội lỗi làm gì.”
Đám Đại Hắc Ngưu, Hoàng Ngưu, Âu Dương Phong, lão Lư cũng đều vây quanh bọn họ, lưu luyến không rời, lòng mang thương cảm.
Còn có cả Tần Lạc Âm đang nhìn về phía Sở Phong nữa. Hồn quang nàng đang run rẩy, có dòng lệ tuôn rơi, cuối cùng dặn dò hắn phải chăm sóc tiểu Đạo sĩ cho thật tốt.
“Mọi người không nên như vậy. Mọi người đều sẽ mang theo túc tuệ mà, ta nhất định sẽ đi Dương Gian tìm kiếm mọi người!” Sở Phong trầm giọng nói.
Sau đó, hắn để mọi người đồng loạt đốt cháy lá bùa màu đen rồi tế bái tượng gỗ.
“Tất cả chúng ta đều sẽ tái sinh ở Dương Gian sao?” Hoàng Ngưu hỏi.
“Hẳn là vậy.” Sở Phong gật đầu.
Hắn từng trao đổi với tiểu Đạo sĩ về chuyện này. Theo lý thường mà nói, tiểu Đạo sĩ sẽ xuất thế ở Dương Gian, thế nhưng, nó lại bị Sở Phong chơi ám chiêu, cướp đi lá bùa, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Người nắm được lá bùa kiếp sau sẽ có khởi điểm tu luyện rất cao!
Lúc này, Sở Phong bắt đầu tụng kinh văn, đều là Hô Hấp Pháp mạnh mẽ nhất, có của Thiên Thần Tộc, Phật tộc, Á Tiên Tộc, cũng có Đạo Dẫn Hô Hấp Pháp, hi vọng bọn họ có thể bảo lưu phần ký ức này, nhờ những truyền thừa đó mà kiếp sau có thể mau chóng đột phá.
Những Hô Hấp Pháp này đều chỉ đến cấp Ánh Chiếu, nhưng bằng đó thôi cũng đã đủ rồi.
Thời niên thiếu nếu đủ kinh diễm thì sau khi cạo tóc tẩy tuỷ, thay đổi thể chất chắc chắn sẽ có đạo thống vừa cổ xưa vừa mạnh mẽ ở Dương Giang đồng ý thu bọn họ làm đệ tử.
Thế nhưng, Sở Phong cũng biết, chỉ một lá bùa thật sự quá ít, không thể hoàn toàn che chở mọi người. Bọn họ mới đi qua một đoạn đường thôi mà ký ức đã không được trọn vẹn rồi, nếu hoàn toàn trải qua luân hồi thì có khi phải mất không ít ký ức.
“Hi vọng mọi người có thể nhớ kỹ mấy phần kinh văn!” Sở Phong cũng chỉ có thể mong như vậy.
Mấy người bọn họ bắt đầu tiến vào trong hang động cổ, chân chính đi đầu thai!
Lá bùa màu đen còn một đoạn nhỏ chưa cháy hết. Sở Phong lượm lên, hắn còn phải dựa vào cái này để vượt qua vực sâu, trở lại Âm Gian.
Sở Phong lấy ra Kim Cương Trác. Lúc trước khi hắn cùng hưởng tế phẩm với tượng gỗ, những người đầu thai thần bí kia đã đốt vài lá bùa để tế bái, làm xuất hiện hoa văn phát sáng quấn quanh Kim Cương Trác của hắn!
Lúc này, hắn khởi động Kim Cương Trác, đồng thời cũng thử lấy lửa hồn châm lá bùa.
Quả nhiên, cũng có từng sợi ký hiệu li ti hiện lên. Hắn phải sử dụng đoạn lá bùa còn lại kia, nên muốn lấy cái này bồi thường, bổ sung thêm tế phẩm cho mọi người, sợ bọn họ không đủ.
“Tạm biệt!” Sở Phong nói, nhìn về phía động Luân Hồi.
“Nếu có kiếp sau, chúng ta vẫn sẽ làm huynh đệ!” Đám Đại Hắc Ngưu, Hoàng Ngưu từ trong động rống to.