Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đến tột cùng thì lai lịch của thứ vật chất này là gì? Bọn họ chỉ đi đến Dị Vực một lần thôi đã phải dây vào loại vật chất trái lẽ trời này. Mọi người đều không rét mà run, cảm thấy kinh sợ.
Nếu không tới chỗ này, Sở Phong cũng không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy. Trên lưng mỗi người bọn họ giống như phải gánh vác hàng vạn con ác quỷ, thật đáng sợ!
Đó có lẽ là một loại sinh vật, một loại vật chất quỷ dị, hoặc cũng có thể là một lời nguyền rủa tà ác nào đó.
Sở Phong đấm một quyền vào từng người đám Đại Hắc Ngưu, Hoàng Ngưu, Chu Toàn, Âu Dương Phong, sau đó trở về bên người cha mẹ. Hai người họ bởi vì tiếp xúc với sương máu nên cũng nhiễm phải vật chất màu xám.
“Cha! Mẹ!”
Giọng của Sở Phong hơi run. Cứ tưởng rằng đời này sẽ không còn được gặp lại, may mà cuối cùng vẫn thành công, cứu được bọn họ từ sương máu và vật chất năng lượng.
“Con à!”
“Tiểu Phong!”
Sở Trí Viễn, Vương Tĩnh đều run rẩy nhớ lại hình ảnh cuối cùng của cuộc đời. Bọn họ cũng đoán được trong lòng, đây là cuộc gặp gỡ giữa lằn ranh sinh tử.
“Huynh đệ, chúng ta đang ở nơi nào thế?” Đại Hắc Ngưu hỏi.
Một đám người có không biết bao nhiêu lời muốn hỏi, ai cũng rất tò mò.
“Luyện Ngục, Tử Thành, phía dưới cối xay đá!” Sở Phong cho biết, ngắn gọn nói tình huống đại khái cho bọn họ.
Tất cả mọi người đều bị chấn động. Bọn họ đều đã đi đến ven đường Luân Hồi, trải qua quá trình nghiền ép ở cối xay đá trước khi luân hồi, cũng bị “cách thức hóa”, từ đây sẽ đi đầu thai sao?
Dù cho dũng cảm đến nhường nào, sau khi biết Sở Phong đã làm gì, tâm tình bọn họ cũng phức tạp, có cảm động, cũng có thất vọng cùng hồi ức. Thì ra đời này của bọn họ đã đi đến phần cuối, bây giờ sẽ chân chính phải chết đi.
Nếu như không có Sở Phong, hồn quang của bọn họ cũng sẽ bị tiêu diệt.
Sở Phong dìu Sở Trí Viễn và Vương Tĩnh rồi nhìn về phía đám người kia. Đôi mắt hắn co rút, trong lòng vô cùng khó chịu, rốt cuộc vẫn thiếu một vài Đại Yêu, có người sẽ hoàn toàn không thể gặp lại nữa!
Không Động Sơn Quy không có, Hắc Hùng Vương cũng hoàn toàn biến mất, Kim Sí Bằng Vương cũng không thấy tăm hơi, đại đầu trọc Mã Vương từ một tia vật chất năng lượng ít ỏi sau khi phân giải linh hồn mà gian nan hiện ra bóng hình nhàn nhạt, suýt nữa đã hoàn toàn bị diệt.
Ngô Khởi Phong, lão Lạt Ma cũng trong thời khắc sống còn mới giãy dụa đi ra. Điều này có quan hệ đến lượng vật chất năng lượng giữ lại được sau khi hồn quang phân giải.
Yên lặng một hồi, mọi người lại than thở, trong cuộc sống vĩnh viễn không có chuyện gì là hoàn mỹ. Chuyện lần này khiến cho Sở Phong vô cùng hi vọng, cho rằng đã viên mãn, nhưng quay đầu lại rốt cuộc vẫn không trọn vẹn, có nhiều điều tiếc nuối.
Ngoài ra, Tần Lạc Âm cũng vẫn chưa xuất hiện. Thi thể của nàng vẫn ở bên người Sở Phong, có lẽ chân linh đã bị nhốt trong cơ thể.
“Huynh đệ, chúng ta đây phải đi chuyển thế à?” Đại Hắc Ngưu hỏi.
Bọn họ tâm tình phức tạp, có không muốn, cũng có buồn rầu. Bị người ta dễ dàng xoá bỏ, ngay cả thù cũng không thể báo, kiếp sau sẽ như thế nào cũng không biết.
“Không có gì ghê gớm, kiếp sau lại tái chiến!” Hoàng Ngưu rất kiên định, không mang theo vẻ ủ rũ mà trông lại tràn trề niềm tin.
Phụt!
Xung quanh bỗng bắn lên một ít máu, khiến cha mẹ Sở Phong hay bọn Hoàng Ngưu, Chu Toàn đều không khỏe, cảm thấy chóng mặt, muốn nôn khan.
Chuyện gì đó đang xảy ra. Có con ngạc long màu bạc lốm đốm bị nghiền nát, xương vỡ cùng máu bắn tung toé, có đàn kiến to bằng một con voi tan rã thành một đống chất lỏng màu đen chảy xuống, có con người bằng kim loại chỉ nhỏ bằng một bàn tay bỗng nổ tung thành bột kim loại...
Chung quanh bọn họ là một mảnh chất lỏng màu đỏ tươi sền sệt, cứ như là bị rơi vào hũ sốt cà chua, thế nhưng bọn họ cũng đều biết đó là cái gì.
Ngay sau đó, bọn họ tụ về phía trung tâm, chuẩn bị tiếp nhận lần nghiền nát cuối cùng, rồi sẽ được đưa lên đường Luân Hồi.
Trên thực tế, trường hợp của bọn họ vô cùng dị thường, đầu tiên là có vật chất quỷ dị, tiếp theo lại có hộp đá che chở, nhờ đó mà bọn họ mới có thể thoát khỏi sự nghiền ép.
Thế nhưng, lúc này đã không còn được ưu đãi rồi. Ngoại trừ người sống là Sở Phong, hộp đá không còn che chở bọn họ nữa, mà một hàng phù hiệu vàng óng trên cối xay đá thô ráp lại phát sáng, bắt đầu nhằm về phía bọn họ.
Không biết vì sao, bọn họ lại nghĩ tới câu "Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt", đương nhiên, bọn họ cũng không phải hạng người tàn bạo, chỉ là muốn đi lậu xem ra rất khó.
“Chúng ta có thể hay không quên hết mọi thứ, từ đây sẽ không biết mình đến từ nơi nào, không biết mình là ai, sống một cuộc đời mới ở một thế giới xa lạ...” Vương Tĩnh, mẹ của Sở Phong nắm lấy tay hắn, vẻ mặt thống khổ, bi thương không muốn rời đi. Bà vẫn chưa thể dứt bỏ nơi này, không yên lòng Sở Phong.
“Mẹ!”
Sở Phong đỡ bà, tuy cũng đau lòng nhưng vẫn gắng gượng nói với bà sẽ suy nghĩ biện pháp để bọn họ vẫn nhớ hết mọi chuyện, sẽ không lãng quên đời này.
“Ta cũng không muốn quên ký ức đời này, còn muốn cùng nhau cạn chén rượu đầy, ăn miếng thịt lớn, cùng nhau đánh giết kẻ địch đây. Thù của đời này vẫn còn chưa báo thì sao có thể cam tâm được.” Âu Dương Phong kêu to.
“Kiếp sau chúng ta vẫn là huynh đệ tốt!” Sở Phong nhìn về phía bọn họ, tiến lên an ủi, cũng trịnh trọng nói cho bọn họ biết hắn sẽ cố sức giúp bọn họ mang theo túc tuệ (1) đi đầu thai.
(1) Túc tuệ: trí tuệ kiếp trước.
Giờ phút chia ly cuối cùng cũng đến, Sở Phong bảo bọn họ tập trung lại cùng một chỗ gần lá bùa màu đen!
Mà vào lúc này, Tần Lạc Âm cũng thoát ra khỏi phạm vi của hộp đá, đứng bên cạnh cha mẹ Sở Phong.
Ầm!
Cối xay đá lại một lần nữa nghiền qua, hồn quang của Tần Lạc Âm hiện lên. Nàng và Sở Phong nhìn nhau, có quá nhiều lời muốn nói, trong mắt hàm chứa hồn lệ.
Sở Phong run giọng, hắn cảm thấy thật có lỗi với Tần Lạc Âm, không thể bảo hộ nàng, làm nàng phải rời xa hài tử, cứ thế mà chuyển kiếp một cách cô độc, thê lương không biết con đường phía trước sẽ như thế nào.
Hắn kể lại mọi chuyện cho nàng một cách ngắn gọn, cũng hứa hẹn kiếp sau sẽ đi tìm nàng!
Tần Lạc Âm quay đầu nhìn lại Sở Phong bằng ánh mắt tiếc nuối, cũng coi như là nhìn vũ trụ Âm Gian một lần cuối cùng.
Ầm!
Kim quang toả sáng mãnh liệt, cối xay đá thô ráp nghiền ép qua, cứ như là thể đang tiến hành cái cái gọi là “cách thức hoá" mọi thứ.
Lá bùa màu đen phát sáng, bay lơ lửng giữa mọi người.