Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1982 - Chương 1982: Tự Mình Trải Qua Sự Khủng Bố Của Luân Hồi (2)

Thánh Khư Chương 1982: Tự mình trải qua sự khủng bố của luân hồi (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Sở Phong khẩn trương đặt lá bùa màu đen bên cạnh sương máu, năng lượng vật chất và Tần Lạc Âm, sau đó hắn theo chân bọn họ tiến vào cối xay đá.

“Áaa...”

Chỉ trong tích tắc, sự yên tĩnh của nơi này bỗng bị phá vỡ bởi tiếng kêu gào thảm thiết, khiến Sở Phong tê cả da đầu, cả người lạnh lẽo, trên lưng như có một khối thi thể hay một con lệ quỷ trườn lên, khí lạnh bao quanh nồng đậm.

“Grào...”

Không ngừng chỉ một thanh âm, xung quanh Sở Phong lại dậy lên nhiều tiếng kêu gào phát ra từ sương máu. Hắn nhìn thấy vô số sinh vật đáng sợ và dữ tợn.

Chúng không phải là cha mẹ, không phải bọn Hoàng Ngưu và Tần Lạc Âm, mà là những thứ vô cùng khủng bố, đang gầm thét thê thảm.

Những sinh vật kỳ dị này dường như còn vượt xa ác quỷ, đại diện cho cái ác đến cực điểm.

Chúng là thứ gì?

Sở Phong tin chắc đây không phải là thứ tràn ra từ mấy thi thể bị nghiền nát kia, mà xuất hiện từ sương máu trong Yêu Đỉnh và xung quanh Tần Lạc Âm.

Sở Phong như rơi vào hầm băng, toàn thân buốt giá thấu xương.

Tại sao lại như vậy?

Cối xay đá khổng lồ chậm rãi chuyển động, bề mặt nó cực kỳ thô ráp, khiến cho thi thể quanh đó đều ở vỡ vụn thành thịt nát, cảnh tượng thật khủng bố.

Lúc này, trên cối xay đá bỗng sáng ngời một dấu ấn màu vàng, đâm vào hai mắt Sở Phong khiến chúng đau nhức. Chùm sáng chiếu rọi khắp nơi này, khiến cha mẹ hắn, đám Hoàng Ngưu cùng với đám ác quỷ từ sương máu phát ra tiếng gào khóc càng thêm khốc liệt.

Sở Phong cảm thấy da đầu như muốn nổ tung.

Thế nhưng, cũng chính vào lúc này, hắn đột nhiên khiếp sợ rồi vui sướng tột cùng, suýt nữa đã la to lên.

Hắn nhìn thấy những khuôn mặt mờ ảo quen thuộc hiện ra từ sương máu, có cha mẹ hắn, có Đại Lão Hắc, còn có cả đám Hoàng Ngưu!

Bọn họ hầu như đều trong suốt, mờ ảo như không tồn tại.

Đồng thời, tiếng kêu thê thảm vẫn còn tiếp diễn, từ bên trong chùm sáng phát ra từ cối xay đá thô ráp dần dần hiện hình. Đó là nhiều tia khói xám!

Sở Phong chỉ trong một chốc đã hiểu hết mọi chuyện, những con ác quỷ đang gào khóc kia đều là vật chất quỷ dị của Dị Vực đeo bám trên người bọn họ.

Hắn hít vào một hơi khí lạnh. Năm đó bọn họ ở Dị Vực đã rất khắc chế, quyết định không tu luyện Dị Thuật, thế mà quay đầu lại vẫn còn lây dính thứ đáng sợ này!

Nếu không có tự mình tới nơi này để trải qua luân hồi, sợ rằng cho đến lúc chết bọn họ đều sẽ không biết bản thân đã nhiễm phải thứ đáng sợ đến nhường nào.

Sở Phong vô cùng đau đầu, muốn hắn trải qua luân hồi thật sự quá khủng bố.

“Ngộp chết ta rồi!” Lúc này, hồn quang suy nhược, gần như trong suốt của Đại Hắc Ngưu lại phát ra tiếng rên khẽ và suy yếu.

Sở Phong lập tức run rẩy, kêu hô Đại Hắc Ngưu, lại gọi cha mẹ hắn, sương mù tích tụ trong lòng nhiều ngày nay phút chốc đã tiêu tan!

“Ngộp quá, ngộp chết Ngưu gia gia ta rồi! Sao ta cứ có cảm giác muốn ngủ mãi, liên tiếp nằm mơ thấy ác mộng, vĩnh viễn không thể tỉnh thế nhỉ? May mà cuối cùng cũng có thể mở mồm được rồi.”

Sau khi há được mồm, dù hồn quang đang ở tình trạng yếu ớt nhưng Đại Hắc Ngưu vẫn há mồm thở dốc, cứ như là người đuối nước mới được người ta vớt lên bờ vậy.

“Phụt!”

Âu Dương Phong định nhổ một ngụm nước miếng theo thói quen, kết quả lại phun ra một tia hồn quang, làm hắn trông còn mờ nhạt hơn, suýt chút nữa đã tan biến. Hắn liền sợ đến mức kêu la oai oái, liều mạng hút lại ngụm nước miếng đó.

Lão Lư vẻ mặt vẫn còn mơ mơ màng màng, sờ sờ ngụm nước miếng dính trên mặt một lúc mới phục hồi lại tinh thần, lập tức véo Âu Dương Thần Thú, kêu: “Hi a hi a! Thần Thú! Con lừa già ta liều mạng với ngươi!”

Hai người bọn họ xông vào cấu véo nhau!

Hoàng Ngưu, Chu Toàn, hổ Đông Bắc cũng lần lượt thức tỉnh. Từng con người quen thuộc hiện lên trước mắt khiến Sở Phong kích động, toàn thân đều đang run rẩy. Hy vọng rốt cuộc cũng trở thành sự thật, mọi người đã sống lại rồi sao?

Trước đây không lâu, hắn còn đang lo sợ cách này sẽ lại là công dã tràng, khiến hắn hoàn toàn tuyệt vọng.

Dù sao mọi người chỉ còn lại sương máu, hồn quang cũng không còn nữa, bị phân giải trở thành vật chất năng lượng, dấu ấn của bọn họ ở thế giới này đã hoàn toàn bị triệt tiêu.

Có điều, hắn vẫn trước sau tin rằng cái gọi là chân linh chính là trung tâm ý thức của con người, nó vẫn còn tồn tại bên trong loại vật chất năng lượng này, chẳng qua là hắn không cảm ứng được mà thôi.

Hiện tại, mọi chuyện đều ổn cả rồi.

“Grào...”

Tiếng gào thảm thiết xung quanh kéo mọi người về lại hiện thực, phù hiệu vàng óng trên cối xay đá đang tiêu diệt vật chất màu xám. Những bóng hình liên tục hiện lên, cực kỳ khiếp người.

Lão Lư không thi nhau cấu véo với Âu Dương Thần Thú nữa, Đại Hắc Ngưu cũng khép miệng lại, tất cả mọi người đều phát lạnh trong lòng, lẳng lặng đứng yên nhìn mọi chuyện đang diễn ra trước mắt.

Sở Phong run rẩy trong lòng, hắn nhìn thấy bên trong vật chất màu xám biến ra rất nhiều chủng loại sinh vật khác nhau.

Có Thiên Long sáu cánh hai mắt đang nhỏ máu, có chim Bất Tử ba chân toàn thân đen nhánh, không còn khí tức của Thần nữa, có Kim Sí Đại Bằng mang theo tà khí, ánh mắt oán độc,...

Sau đó, cơ thể của chúng lại biến đổi, sau khi nổ tung thành vật chất màu xám thì lại biến thành hình người, có cái trở thành bóng người trên mình mặc áo bào Thiên Tôn cổ xưa, có cái thì trở thành tượng của Thượng Thần ngồi trên chín tầng trời cao, có điều hai mắt đều hoặc đang chảy máu, hoặc là ngập tràn tà khí, dữ tợn một cách yêu dị, rất không bình thường.

Ầm!

Trong ánh sáng vàng nhạt, bọn họ lại nổ tung, vật chất màu xám sôi trào, không cam lòng bị tiêu diệt nên giãy dụa kịch liệt.

“Ta là Thiên Đế làm chủ cả thế gian!”

Khói xám lại bốc lên, một bóng người hiện ra, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, xung quanh đều có bóng người quỳ rạp xuống bái lạy hắn, thế nhưng bóng người trên bồ đoàn cũng hai mắt chảy máu, người lễ bái xung quanh hắn cũng chằng chịt vết thương, trên người chảy ròng ròng máu đen, khiến người ta cảm thấy phát sợ.

Ầm!

Phù hiệu vàng óng trên cối xay đá sáng lên, hóa thành một bàn tay lớn vàng óng, lập tức đè xuống, ép bẹp dúm bóng người ngồi trên bồ đoàn kia và những người quỳ lạy xung quanh.

“Grào...”

Khói xám lại bốc lên, hóa thành vô số khuôn mặt đang thống khổ kêu gào, trông cực kỳ dữ tợn. Con mắt lạnh lẽo của chúng nhìn chằm chằm bọn Sở Phong, đối với cối xay đá càng là không chịu phục.

Đáng tiếc, chúng vẫn bị nghiền ép tan rã thành mây khói, không còn tồn tại nữa.

Bình Luận (0)
Comment