Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong than thở: “Có người suy đoán đây là do con người bày ra, không phải trời đất tạo sẵn, nhưng làm gì có ai lại có thể sống lâu đến vượt qua cả trăm triệu năm như thế? Kẻ nào có thể trước sau yên lặng nhìn xuống chúng sinh, ngồi xem sinh vật trong vũ trụ già yếu rồi chết đi?”
Có mấy lời là do lão cáo ở Dị Vực nói qua, người ở cấp độ đó cũng rất kiêng kỵ với Luyện Ngục. Ông từng nhắc nhở Sở Phong không thể nhiều lời cũng không thể nhắc lại, càng là người mạnh mẽ càng mang theo ý sợ hãi đối với nơi này .
Sở Phong an tĩnh lại. Sở dĩ tới nơi này là bởi hắn đã không còn bất kỳ biện pháp nào, muốn nỗ lực thêm một lần cuối.
Bên trong Yêu Tổ Chi Đỉnh có mang theo sương máu của cha mẹ Sở Phong và đám Hoàng Ngưu, Đại Hắc Ngưu. Còn trong hộp đá thì chứa giữ thi thể của Tần Lạc Âm.
Sở Phong trầm mặc một lúc lâu rồi quyết định tới thử một lần, dùng hộp đá mang theo tất cả mọi người đi đến cuối đường Luân Hồi, muốn khẩn cầu tượng gỗ cứu giúp.
“Ta biết, bản thân có chút không biết tự lượng sức mình, không nên kinh động đến sinh linh ở cấp độ đó, nhưng ta thật sự không còn bất kỳ con đường nào có thể đi nữa. Ta chỉ muốn bọn họ sống lại.”
Sở Phong cất lời, mời Yêu Tổ Chi Đỉnh tiến vào hộp đá.
Nhưng lần này mới chỉ bắt đầu tiến hành, vừa mang bọn họ vào trong Tử Thành hắn đã thất vọng rồi. Cũng giống như lần trước, hộp đá không thể che chở cho những người kia, tiến hành bài xích, muốn ném bọn họ vào trong thành.
Sở Phong sợ hãi, chảy mồ hôi lạnh đến ướt sũng cả người. Sao lại như vậy được?
Lúc hắn đem mọi người bỏ vào trong hộp đá thì lại không giống như lần trước, không gian của hộp đá không thể mở ra, thi thể của Tần Lạc Âm cũng không thể bỏ vào.
Hiện thực vô cùng tàn khốc, hắn vẫn không có cách nào mang hết mọi người vượt qua!
Trong lúc nhất thời, Sở Phong ngơ ngác xuất thần. Lẽ nào chỉ có thể thử nghiệm cách đó sao?
Thế nhưng, hắn thật sự không cam lòng.
“Ta đưa ngươi ra ngoài, ngươi chờ ta ở đây!”
Sở Phong mang theo Yêu Tổ Chi Đỉnh nhanh chóng lao ra Luyện Ngục, sau đó lấy Chuông Hồn ổn định thi thể của Tần Lạc Âm, sau đó lấy ra hộp đá rồi giao cho Yêu Đỉnh trông nom.
Hắn một mình đi đến phần cuối của đường Luân Hồi, liều lĩnh đi gặp tượng gỗ, muốn thử thêm một lần cuối.
Lần này, tốc độ của hắn rất nhanh, phóng lên trời bằng lá bùa đen của tiểu Đạo sĩ trong tay. Lần này hắn có thể bay, không giống như lúc trước phải tốn công đi bộ.
Dù vậy, Sở Phong cũng phải vòng đi vòng lại mất mấy ngày mới trở về!
Hắn thật sự đã mượn được đường từ Tử Thành Quang Minh, đi một chuyến đến cuối đường Luân Hồi.
Chỉ tiếc hắn lại tay trắng trở về, hồn bay phách lạc!
Hắn nhìn thấy tượng gỗ, thế nhưng đối phương không đáp lại lời hắn, im lìm như một pho tượng đất bình thường.
Sau khi trở về, hắn ngồi bất động ở Côn Lôn suốt một ngày một đêm, cuối cùng đứng dậy, nói: “Ta cũng biết là sẽ như vậy, nhưng không nỗ lực một phen, ta không cam lòng!”
Kỳ thật, trải qua một hồi tử kiếp, cảm nhận được sự mạnh mẽ của Thái Vũ cùng với sự lạnh lẽo vô tình của Thiên Tôn, hắn có cảm giác rằng càng đi xa trên con đường Tiến Hoá, đến gần với điểm cuối không còn đường đi tiếp là Cứu Cực Tiến Hóa giả thì tâm trí sẽ càng lạnh lùng.
Tiến hoá đến giai đoạn sau như vậy cũng gần giống như đại đạo mà các bậc hiền triết xa xưa từng nói, nhìn xuống muôn dân vạn vật mà không buồn không vui, không có tình cảm.
Hắn là người nào, mà tượng gỗ lại là sự tồn tại thế nào? Căn bản không thể sánh bằng được, sự sống ở cấp độ kia làm sao có thể để ý hay đáp lại hắn được.
Nhưng hắn không cam lòng! Hắn vô cùng để ý, dứt bỏ không được cha mẹ và bạn bè, cho nên mới đi thử nghiệm, nỗ lực.
Tay trắng trở về như thế, tuy rằng cực kỳ mất mát, nhưng cũng không có gì gọi là bất ngờ.
Sở Phong biết, lúc lần đầu nhìn thấy tượng gỗ, hắn chỉ có thể coi là người không biết thì không sợ!
Nếu cái tượng gỗ kia thật sự là một sinh vật còn sống, vậy thì việc hắn từng to gan ngồi chung với nó trên đài cao đúng là một tội lỗi.
Mà nếu tượng gỗ có nhận thức, khéo có khi lúc đó chỉ xem hắn là một con bọ rơi xuống bên người nên không thèm phản ứng.
Càng nghĩ lại càng thấy khủng bố.
Sở Phong nghĩ đến con hồ ly sắp hoàn toàn hoá đá ở Dị Vực kia. Ngay cả nó cũng kính nể đường Luân Hồi, đối với tượng mộc càng không dám hó hé lời nào, đây là đáng sợ đến cỡ nào chứ!
“Cuối cùng cũng chỉ còn cách này.” Giọng hắn tràn ngập sự thương cảm. Thử hết mọi cách cũng chỉ còn một con đường duy nhất.
Hắn vẫn luôn tỉnh táo mà nhìn rõ hiện thực, suy cho cùng ký thác hy vọng vào người khác đều không đáng tin cậy. Việc hắn lại bước lên đường Luân Hồi chỉ là do không muốn từ bỏ, muốn chộp lấy bất kỳ niềm hi vọng dù là nhỏ nhoi nào.
“Chúng ta lại đi Tử Thành Quang Minh.” Sở Phong nói.
Yêu Tổ Chi Đỉnh đi theo hắn, một lần nữa tiến vào Luyện Ngục, đến gần Tử Thành Quang Minh.
“Mảnh trời đất của chúng ta tràn ngập gian khổ, cứ như một nhà lao u tối. Người Dương Gian gọi nó là bãi tha ma, chốn an táng, tuy rằng khiến chúng ta khó chịu, tức giận, nhưng đúng là cũng có mấy phần đạo lý. Sau khi thoát khỏi nơi này, ta hi vọng mọi người có thể đầu thai đến Dương Gian. Chúng ta cứ hẹn trước với nhau như thế nhé, đến Dương Gian rồi tụ họp lại!”
Sở Phong vô cùng đau khổ. Đây là hy vọng cuối cùng của hắn.
Hắn thật mỏi mệt, không còn bất luận một biện pháp nào khác, chỉ còn dư lại một con đường cuối cùng này là có thể đi.
“Ta tin rằng chân linh của mọi người vẫn còn, chưa hoàn toàn tiêu tan!”Sở Phong nói.
Nếu như chân linh của những người kia cũng không còn tồn tại, vậy hắn thật sự sẽ mất hết niềm tin, tuyệt vọng đến cùng cực.
Hắn biết, cứ kéo dài thêm một ngày thì lại càng nhiều thêm một phần nguy hiểm. Theo sự trôi đi của thời gian, sương máu bên trong Yêu Đỉnh sẽ dần dần biến mất, đến lúc đó thì sẽ không còn bất cứ hy vọng nào.
Hắn muốn thử đưa bọn họ đi đầu thai.
Sau cùng, Sở Phong cầm trong tay lá bùa màu đen, phóng ra thi thể của Tần Lạc Âm từ hộp đá và sương máu cùng năng lượng sau khi phân giải hồn quang từ Yêu Tổ Chi Đỉnh. Hắn muốn đích thân che chở và tiễn đưa bọn họ!
Trên thực tế, sau khi đến gần Tử Thành, hộp đá liền không để ý tới sương máu cùng thi thể, chỉ phát ra một luồng ánh sáng yếu ớt mà lộng lẫy bên người Sở Phong.