Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1980 - Chương 1980: Vượt Biên Trái Phép Đến Dương Gian (2)

Thánh Khư Chương 1980: Vượt biên trái phép đến Dương Gian (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Đó là chuyện cách đây từ ngàn vạn năm trước. Thiếu hoàng Minh Xuyên thiên phú tuyệt hảo, ngay cả ở Dương Gian hùng mạnh vẫn được tính là thiên tài siêu cấp, đứng hàng đỉnh cao.

Đáng tiếc, vận mệnh của nàng thật khốn khổ, là nữ hoàng cuối cùng của hoàng triều kia, hơn nữa còn là trong tình cảnh vua cha băng hà nhưng không còn người nào có thể kế thừa mới phải vội vã được tôn lên ngôi vương. Khi hoàng cung sụp đổ, bộ tộc diệt vong, nàng còn chưa trưởng thành.

Đoạn lịch sử đó rất nhiều người đều biết đến. Một hoàng triều có Thiên Tôn đứng sau chống lưng mà vẫn bị diệt thì có thể thấy được kẻ chủ mưu đằng sau đáng sợ đến nhường nào, dám chừng không chỉ do một vị Thiên Tôn nhúng tay vào!

...

Vũ trụ Âm Gian, nơi Kim Cương cổ tổ của Cơ Giới Tộc từng chôn thân đang toả ra ánh sáng chói loà, mây lành cuồn cuộn che kín. Yêu Tổ Chi Đỉnh lao ra từ nơi đó, nó đã hoàn thành xong quá trình chữa trị.

Vòng tay Tinh Không Mẫu Kim, vật liệu quý báu nhất thế gian này đã được Yêu Đỉnh hấp thu hoàn toàn rồi hòa hợp thành một thể với nó. Trên bề mặt của đỉnh có nhiều đốm li ti, ẩn hiện ánh sáng của những vì sao.

“Ngươi hồi phục chưa?” Sở Phong hỏi. Hắn đã ngồi xếp bằng ở đây mấy ngày.

“Nhờ mẫu kim ngươi cho ta mà ta còn tinh tiến thêm một bậc!” Yêu Tổ Chi Đỉnh cảm tạ từ tận đáy lòng.

"Kế tiếp muốn đi những đâu, làm những gì?" Yêu Đỉnh hỏi hắn.

“Trước về Địa Cầu đã.” Sở Phong nói.

“Được!”

Có Yêu Tổ Chi Đỉnh ở bên người, Sở Phong không cần phải sử dụng mấy Trường Vực Truyền Tống trên các hành tinh nữa. Chỉ trong nháy mắt, Yêu Đỉnh đã có thể xuyên thủng đất trời, vượt qua Tinh Hải Âm Gian.

Nếu ở Dương Gian khẳng định là không thể được, nơi đó có trật tự trời đất hoàn chỉnh, nếu bị quy tắc phản phệ thì đến cả Thần cũng phải sợ run.

Chỉ mất một thời gian ngắn, bọn họ đã đi đến không gian ngoài Địa Cầu, nhìn xuống khung cảnh sinh mệnh phồn thịnh phía dưới.

“Ta thấy ngươi đang lo lắng, có tâm sự gì sao?” Yêu Đỉnh hỏi.

Sở Phong rất trịnh trọng nói: “Ta muốn đi làm một việc lớn, vô cùng điên cuồng. Nhưng trước đó, ta cần giải quyết nỗi lo về sau, thực hiện một lời hứa hẹn.”

Yêu Tổ Chi Đỉnh im lặng. Hiện tại Sở Phong còn có gì là nỗi lo về sau? Người bên cạnh hắn đều chết cả rồi, cô đơn chiếc bóng, thật là thê lương.

“Ngươi muốn làm chuyện gì?” Yêu Đỉnh hỏi hắn.

“Trước khi làm ra một phen điên cuồng, ta muốn nhìn thấy cha mẹ, Lạc Âm, đám Hoàng Ngưu một lần, giải quyết hết thảy mọi đau khổ.”

Yêu Tổ Chi Đỉnh ngạc nhiên!

Sở Phong lại một lần nữa đến Luyện Ngục!

Nơi này tối đen mù mịt, rộng lớn vô ngần.

Vùng đất này cứ như được cắt ra từ một khoảng không trên vũ trụ, dù ở tầng trời cao hay thấp đều trôi nổi một ít thiên thạch, sắp xếp không theo một quy tắc nào.

“Yêu quái già như ta đây sợ lắm... Ta vẫn chưa muốn chết đâu!” Yêu Tổ Chi Đỉnh sợ đến nói lắp. Nó làm sao cũng không nghĩ đên việc Sở Phong lại mang nó đến nơi này.

Đây là nơi nào chứ? Vùng đất mà không người nào của vũ trụ Âm Gian dám bén mảng đến, không có việc gì thì chạy càng xa chừng nào càng hay chừng nấy, ai dám vào đó mà làm càn!

Nhưng Sở Phong lại đến đây, hơn nữa còn mang theo mong mỏi cùng khát vọng mà đến. Trong ánh mắt của hắn như có ánh hào quang không tên, giống như đã tìm được con đường trường sinh.

Yêu Đỉnh không thể không trịnh trọng nhắc nhở hắn, ngay cả Yêu Tổ năm đó vào được đây không bao lâu cũng phải đi ra với sắc mặt khó coi, bởi vì ông cảm nhận được sự kinh hãi không rõ từ đâu.

Yêu Tổ là ai, đó là sinh vật đột phá được giới hạn của vùng vũ trụ này, đứng ngang hàng với cao thủ số một trong lịch sử - Long tộc Thủy tổ đấy. Thế mà đến cả ông cũng phải sợ hãi!

“Yêu Tổ từng nói, người càng mạnh sẽ càng kính sợ nơi này.”

Sở Phong liếc nó một cái, hiểu rằng nó đây là đang nhắc nhở hắn không đủ mạnh, không biết gì nên mới không sợ.

“Đi theo ta là được rồi. Nói trước cho ngươi biết vậy, ta đã từng đi qua con đường này.”

Nhìn thấy Sở Phong thong dong như vậy, Yêu Đỉnh thực sự không còn lời nào để nói.

Đi được một lúc là đến Tử Thành Quang Minh. Dù không phải lần đầu tiên đi tới nơi này, Sở Phong vẫn vô cùng thận trọng, nghiêm túc hẳn lên.

Tử Thành Quang Minh soi sáng Luyện Ngục hắc ám, làm cho vùng đất này sáng ngời lên. Nó hùng vĩ mà rộng lớn, cổ xưa mà tang thương, như đã tồn tại từ ngàn tỉ năm trước vậy.

Ngoài thành chất đống thi thể, từ sinh linh cấp Kim Thân đến sinh linh cấp cao hơn đều có, có chuột Hư Không, Kim Sí Thiên Bằng, Trùng Vương, chim Bất Tử... đủ mọi chủng tộc!

Vèo!

Sở Phong nhanh nhẹn leo lên Tử Thành. Đứng ở chỗ này càng thấy rõ cảnh tượng chấn động trong thành. Ngay cả Yêu Đỉnh cũng phải run rẩy, cảm giác được từng cơn bất an.

Trong thành, một đống lớn thi thể cao từ mặt đất đến tường thành đang chồng chất tại đây.

Đáng sợ nhất chính là cối xay đá khiến người ta kinh sợ kia, chiếm cả một phần ba diện tích của Tử Thành. Nó đang chậm rãi chuyển động, nghiền nát những thi thể rơi xuống thành thịt nát.

Chỉ chốc lát sau, thi thể trong thành hết sạch, đều biến mất bên trong cối xay, máu từ chúng bắn ra tung toé khắp nơi, thịt vụn thì chảy xuôi xuống.

Rất nhanh, từ hư không vô tận lại rơi xuống một đống lớn thi thể, một lần nữa lấp kín Tử Thành Quang Minh.

Sở Phong từng nghĩ rằng thi thể của người Âm Gian sau khi chết đều rơi xuống nơi này, nhưng hiện tại xem ra chưa chắc đã đơn giản như vậy.

Thực lực của hắn từ lâu đã mạnh hơn lúc trước, bây giờ dù có thể bay nhảy ngang dọc trong vũ trụ Âm gian cũng chưa từng phát hiện chuyện kì dị nào như một lượng lớn thi thể biến mất không rõ tung tích.

Hắn vô cùng hoài nghi, ở một mảnh trời đất đáng sợ khác có một đường nối bí ẩn, hoặc là có sinh linh không thể đoán được đang nhúng tay vào đó, từ những thế giới khác đưa tới lượng lớn thi thể để duy trì mấy thứ này.

“Có thể là một pháp quy nào đó đang tuần hoàn thực hiện những chuyện này."Sở Phong ca thán, suy đoán như vậy.

Hắn đã tới không chỉ một lần, cũng thử nghiên cứu qua toà thành trì này, cảm thấy nó quá cổ xưa, luôn cho người ta cảm giác đã tồn tại đến hàng triệu năm.

Ai có thể sống lâu được như thế? Ngay cả Thiên Tôn cũng sớm chết rồi, dù có là đại năng không xuất thế ở Dương Gian cũng đã khô héo mà chết.

Nếu không có sinh vật có thể sống lâu đến thế, vậy đây chỉ có thể là một quy luật tự nhiên của trời đất.

“Đây là nơi luân hồi bẩm sinh đã tồn tại sao?” Yêu Tổ Chi Đỉnh nảy ra nghi vấn.

Bình Luận (0)
Comment