Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cảnh giới cao nhất ở Âm Gian chỉ là Ánh Chiếu, liếc mắt một cái đã thấy đích.
Mà kẻ thù của nàng mạnh mẽ đến không thể tưởng tượng, chỉ có đi đến Dương Gian rồi bay lượn trên chín tầng mây thì nàng mới có cơ hội trở thành kẻ mạnh số một.
“Xin lỗi những người ở Âm Gian, ta từng dừng chân ở nơi này nhiều năm nhưng lại không thể giúp đỡ các ngươi, bởi vì ta muốn tiếp tục sống sót, đánh giết đến Dương Gian, lay động căn cơ của những tên đã hạ độc thủ năm đó!”
Năm đó nàng xem như đã chết rồi, lần lột xác gần đây may mắn đã khôi phục được ký ức cũ, mà còn vừa vặn thức tỉnh đúng thời điểm tốt nhất để tiến vào Dương Gian.
“Người Dương Gian! Các ngươi mở ra một con đường, vừa khéo lại để cho ta mượn đường. Đây là ý trời cũng muốn ta trở về!” Nàng khẽ nói.
Bằng không, muốn đến Dương Gian thật sự quá khó khăn, nàng không thể tìm ra được con đường nào khác.
Lúc trước nàng có thể đến đây cũng là do ngoài ý muốn. Trong trận chiến oanh liệt kia, Thiên Tôn của tộc nàng trước khi chết đã đánh một chưởng xuyên qua hai giới, nàng đi dọc theo lỗ hổng đó thì đến được đây.
Hiện tại, lỗ hổng dẫn đến Dương Gian khẳng định đã khép lại từ lâu rồi.
Vũ trụ Hỗn Độn tàn tạ đang lâm vào một bầu không khí tiêu điều, sóng lớn vỗ bờ, sóng ngầm cuộn trào. Một khối thân thể của Thái Vũ Thiên Tôn đã bỏ mình, đây là chuyện động trời cỡ nào chứ.
Không ai lại dám đi đến Âm Gian, nội tâm đều có chút kiêng kỵ.
Những người lưu lại đều rất bất an, sợ chân thân của Thái Vũ trách cứ, đặc biệt là đám người đã hồi sinh lại như Giang Chu, Tu Hoành, tất cả đều xám xịt như đất.
Nguyên do cho mọi chuyện cũng là bởi sau khi bọn họ trốn về đã bẩm báo cho Thái Vũ Thiên Tôn chuyện phát hiện ra chí bảo Cứu Cực Dương Gian mới dẫn dắt ngài ấy đến đây.
Nữ tử tóc bạc tên là Minh Xuyên. Khi tiến vào vũ trụ Hỗn Độn, nàng lấy ra một bí bảo, đó là một cây đèn làm bằng đồng trông vô cùng tàn tạ đã được nhen lửa.
Năm đó, bộ tộc của Minh Xuyên có thể khai sáng ra một hoàng triều bất diệt, thống trị một vùng đất rộng ngàn tỉ dặm thì tất nhiên phải có Thiên Tôn đứng sau chống đỡ, nếu không làm sao có khả năng bá chiếm một vùng đất ở chốn khắc nghiệt như Dương Gian được.
Đáng tiếc, vị Thiên Tôn trong tộc kia cuối cùng cũng bị người ta giết chết, dẫn đến sự suy tàn tất yếu đã diễn ra.
Cây đèn bằng đồng này chính là vật mà vị Thiên Tôn năm đó lưu lại, mặc dù chỉ là một vật cũ mèm nhưng trải qua năm tháng dài đằng đẵng tu dưỡng vẫn có thể lại nhen lửa cũng đủ để thấy được sự trọng yếu của nó, có thể che chở nàng vượt ải.
Lúc ở Âm Gian, Minh Xuyên không dám kích hoạt, sợ bị Đại Uyên nuốt lấy.
Nhưng một khi đã tiến vào Dương Gian, có một báu vật đáng sợ như vậy bên người thì không cần lo lắng bị Thần Sư thôi diễn ra nữa.
Trật tự trời đất của Dương Gian hoàn thiện, đường lớn bao la mà rộng rãi, không ai có thể tùy ý bói ra được thiên cơ, đặc biệt đối với người cầm trong tay vật cổ tuyệt thế có thể nhiễu loạn thiên tượng thì càng thêm khó có thể bị bói toán.
Lão Chồn lúc nhằm vào Sở Phong cũng đã từng nói qua lời này. Nó dám ở Âm Gian liều chết xuất thủ, nhưng tuyệt đối không dám "làm bậy" như thế ở Dương Gian
Bởi vì, Âm Gian không trọn vẹn, ở trong mắt bọn họ chỉ là vùng không gian nhỏ hẹp, không tính là nơi có trật tự trời đất chân chính.
Thậm chí, bọn họ còn từng hoài nghi, thế giới không hoàn chỉnh mà bọn Sở Phong đang ở cũng không phải là đại thiên địa Âm Gian trong truyền thuyết!
Ngày đó, một ngọn lửa liên tục soi sáng trên con đường nhỏ nối liền vũ trụ Hỗn Độn và Dương Gian. Một nữ tử tóc bạc vọt nhanh về phía trước, ven đường có người sực tỉnh, cuống quít ngăn chặn, kết quả lại hóa thành tro tàn.
Con đường nhỏ này vô cùng nguy hiểm, hai bên thỉnh thoảng có sấm sét hỗn độn toàn vẹn xẹt qua, có tia đỏ tươi như máu, có tia như hình cung màu bạc nổ vang, đủ để đánh chết các loại Thần Vương, vô cùng đáng sợ.
Nữ tử tóc bạc gian nan vượt qua mọi hiểm trở, đi dọc theo con đường nhỏ này đến bờ bên kia. Dưới sự bao quanh che chở của ánh sáng dìu dịu phát ra từ cây đèn xanh, nàng mạnh mẽ băng qua sông.
Ngày đó, đệ tử các giáo đều chấn động, vũ trụ Hỗn Độn dậy tiếng rền vang. Thiên Tôn vừa mới chết, thế mà đã có người không kiêng nể gì giết người của bọn họ, vượt biên trái phép đến Dương Gian!
Trong chiến dịch này, Thần đều bị một ngọn hỏa đăng Thiên Tôn không rõ xuất xứ đốt cháy thành tro bụi, Thế Tử phù cũng phải chịu số phận nổ tung, bởi vì chênh lệch cấp bậc quá lớn, không mang lại tác dụng gì.
Người cấp Ánh Chiếu chết càng nhiều hơn, số lượng vượt qua hai bàn tay, còn có một ít đệ tử trẻ tuổi càng thảm, không kịp rên một tiếng đã mất mạng cả đám.
Trong vũ trụ Hỗn Độn, bốn mạch của Thái Vũ, Hồn Nghệ, Nguyên Thủy, Loạn Vũ đều run bần bật. Chuyện lần này chủ yếu là do bọn họ trở tay không kịp, nhưng từ đó cũng bộc lộ ra vấn đề, bọn họ đã quá sơ suất.
Đặc biệt là các Thần đi theo Thái Vũ đến Âm Gian đều trước sau mất mạng.
Các Thần còn sót lại cũng không còn mấy vị, tọa trấn trên đường nhỏ cũng chỉ sót lại có một người.
“Đuổi theo!”
“Ta không tin ả có thể xuyên qua màng kết giới Dương Gian!”
Giang Chu, Tu Hoành gào rống, mặt mày trắng bệch. Đây có thể xem là lần thất trách nghiêm trọng nhất của bọn họ. Thả sinh vật của vùng vũ trụ này tiến vào Dương Gian, việc này có thể lớn cũng có thể nhỏ, nếu có người cố tình nhằm vào bọn họ, vậy tuyệt đối là tội lớn.
Cuối cùng bọn họ cũng phải chịu thất vọng, không thể cản lại nàng ta được.
Minh Xuyên sử dụng đòn mạnh nhất của thanh đăng để xuyên qua kết giới, thuận lợi xông vào Dương Gian.
“Ta đã trở về!”
Trên tay nàng vẫn đang cầm cây đèn cổ Thiên Tôn đã thức tỉnh, trên gương mặt mỹ lệ tràn ngập vẻ kích động, há miệng hít vào dương khí dồi dào. Từ đây biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay!
Trong nháy mắt, nàng vụt biến mất, chấp nhận mai danh ẩn tích để chậm rãi vùng dậy.
Một làn khói xám hiện bên ngoài kết giới Dương Gian, "vụt" một tiếng, kịp thời chui vào lỗ hổng còn chưa kịp khép kín mà xông vào, cất một tiếng cười lạnh khiến người ta sởn cả tóc gáy, rồi tiêu tan trong thiên địa!
“Cô ta là nữ hoàng Minh Xuyên!”
Trong vũ trụ Hỗn Độn, lão Chồn gào thét chói tai. Nó thông qua vết tích mà Minh Xuyên lưu lại để bói và thôi diễn ra nàng là ai.
“Cô ta là là nữ hoàng cuối cùng của hoàng triều ở vùng Minh Lĩnh xa xưa đấy sao?” Giang Chu hít vào một ngụm khí lạnh.