Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Sinh vật nơi này hàm chứa rất nhiều hạt thần tính, nhưng mà vật chất quỷ dị trong cơ thể cũng nhiều không kém!”
Sở Phong giết tròn ba ngày ba đêm, khắp người đều là máu, nhìn thấy côn trùng liền muốn ói hết mật xanh mật vàng, hắn có cảm giác bản thân sắp hỏng mất, có mấy lần chỉ muốn trốn vào trong hộp đá, thế nhưng hắn vẫn kiên trì tiếp tục.
Bởi vì dựa theo những gì Tiểu Chu Tước nói, nếu như cửa đầu tiên cũng không qua được thì đừng nghĩ đến xông vào cấm địa, bởi lẽ hắn phải chết là không thể nghi ngờ.
Chỉ là hắn đã giết mười mấy con côn trùng cấp Thánh, chuyện này nếu truyền đến tai người bình thường thì nhất định sẽ bị kinh ngạc đến ngớ người, Thánh giả chết tận mười mấy vị?
Trong lúc ở nơi này, Sở Phong từng thử bắt một số côn trùng để nghiên cứu hồn quang của bọn chúng, kết quả liền phát hiện hồn quang của chúng nó cực kỳ đặc thù, nó bao hàm cả trật tự phù văn, hơn nữa còn tràn ngập sát ý, nhưng lại không có ý thức tự chủ.
“Đây chỉ là công cụ có hình dáng sinh vật?” Sở Phong cảm thấy lạnh toát từ đầu đến chân, nếu nói nó là sinh vật, không bằng nói nó là công cụ giết chóc được tạo ra vô số từ thủ đoạn đáng sợ nào đó, tuyệt đối không phải sinh vật bình thường!
Tiểu Chu Tước lo lắng nhìn hắn, hai mắt trong vắt giống như thủy tinh, trong con mắt đơn thuần sạch sẽ kia còn mang theo chút bất an, nó nhỏ giọng nhắc nhở Sở Phong, rằng tu luyện Tiểu Lục Đạo Thời Quang Thuật sẽ mang đến hậu hoạn vô biên.
Trên thực tế, cho dù tu hành Tiểu Lục Đạo Thời Quang Thuật hoàn mỹ vô khuyết trong truyền thuyết có dẫn đến tai họa ngầm hay không, thì ở thời điểm Thiên Tôn què chân mà xem thì đó cũng chỉ là hai truyền thuyết, bây giờ cũng chẳng có cách nào chứng minh.
“Đi thôi.”
Sở Phong cũng không để bụng, hắn trước đây đã cân nhắc qua, có quyết đoán mà để lại một đường lui cho bản thân, vậy thì cũng không còn gì để hối hận hay do dự cả.
“Ừm?”
Hắn bỗng nhiên quay đầu lại, cảm thụ được một vài động tĩnh từ hướng nào đó, vì thế hắn mang theo Tiểu Chu Tước lên chỗ cao nhất của tòa núi, sau đó mở ra Hỏa Nhãn Kim Tinh để quan sát về hướng xa.
“Có người quanh quẩn một chỗ ở bên ngoài, nhìn qua rất giống hậu đại của những thần chích trên cao nguyên Hung Thú.” Sở Phong ung dung lên tiếng.
Hắn có quen biết với những người kia, trong trăm năm lúc trước đã từng giết qua một vài người.
“Bọn hắn tìm đến nơi này, xem ra đã biết mẫu thân của ta mất rồi.” Tiểu Chu Tước ỉu xìu, nó rất thương tâm, mẫu thân qua đời, huynh đệ tỷ muội cũng đã đến dương gian, đến nay sống chết chưa rõ.
“Vẫn phải sống tiếp, vẫn còn con đường để đi, nghĩ nhiều như thế làm cái gì.” Sở Phong đáp, cố ý để ngữ khí trở nên hời hợt, muốn giúp nó thoát khỏi loại cảm xúc kia.
“Bọn hắn muốn tới giết chúng ta!” Tiểu Chu Tước nói.
Bên ngoài cấm địa, những người kia đang quan sát địa thế, có người đang lấy tay sờ xuống vết máu trên mặt đất – vết máu của hậu nhân một vị võ thần bị Sở Phong giết chết cách đây không lâu.
“Có nhân vật cấp Ánh Chiếu!” Sở Phong nghiêm nghị nói.
Hiện tại tuyệt đối không thể đi ra ngoài, bị chặn ở nơi này không có đường lui, bởi thế mà chỉ có thể tiếp tục tiến lên phía trước, nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, tình hình trước mắt buộc hắn phải cấp tốc tiến hóa.
“Tiểu Võ chết rồi, không biết là do tiểu nha đầu của Chu Tước Tộc đã tìm người giúp đỡ hay là tự mình ra tay, quả thực không đơn giản a.”
Bên ngoài cấm địa của nơi này, từ thanh niên cho đến người già đều có cả, ai nấy đều phong độ bất phàm, tất cả đều đến từ cao nguyên Hung Thú, thuộc hậu nhân của thần chích.
Mấy ngày nay, những người này đều ở phụ cận vực sâu, đã đối đầu với thần thú trận doanh rất nhiều lần, mục đích là muốn loại bỏ truyền nhân cuối cùng của Chu Tước Tộc.
Lão Chu Tước giết thần, đã kết thành đại hận với những người kia, sức ảnh hưởng cực kỳ ghê gớm.
“Nếu như nó không đi ra thì chắc chắn sẽ chết ở bên trong, mà nếu một khi bỏ dở nửa chừng chạy trốn, cứ giao cho ta, ta đang cần một thị nữ có thần huyết.
“Lần này các người không nên tranh đoạt với ta, ta cần một con cá trong chậu chim trong lồng để kính hiến cho thần thượng đại nhân.” Một thanh niên tóc trắng khác lên tiếng.
Một vị trung niên cũng không nói bất cứ lời nào, từng sợi tóc màu vàng đang phát sáng, ông ta đột nhiên ném ra một thanh đoản mâu, ầm một tiếng khiến hư không nổ tung, trực tiếp ném nó vào trong cấm địa.
Bọn họ không dám xông vào mảnh ma thổ cổ xưa này, bài học bằng máu của các thế hệ tiền bối đã khiến bọn họ sợ hãi, rất nhiều thần chích đến từ các thời đại khác nhau đều chết cả, hiện tại không có người ở đây đem nơi này trở thành vùng đất phục sinh, bởi vì căn bản không có người nào có thể có được tân sinh.
Thanh đoản mâu kia quá khiếp người, ánh sáng lấp lánh khắp trời, mũi mâu đâm xuyên tất cả, sau khi hư không nổ nung, năng lượng cuồn cuộn khuấy động điên cuồng lao vào trong cấm khu.
“Đi mau!”
Sở Phong sợ hãi, chợt cảm thấy da đầu tê dại, trong giây phút đối phương giơ tay lên thì hắn đã biết đối phương đã tấn công về phía hai người bọn hắn. Vì thế hắn mang theo Tiểu Chu Tước lao về nơi sâu trong cấm địa, biến mất khỏi đỉnh núi.
Ầm!
Lúc vừa chỉ cất bước rời khỏi thì thanh đoản mâu kia đã lao xuống, ngọn núi kia phát sinh ra vụ nổ lớn!
Đỉnh núi biến mất, năng lượng tàn sát bừa bãi.
Lấy bản lĩnh của tiến hóa giả cấp Ánh Chiếu mà nói, đừng nói chỉ là một đỉnh núi, ngay cả một hành tinh cũng sẽ hóa thành bột mịn trước đòn tấn công ban nãy, căn bản không chịu nổi một kích.
Chỉ có điều, nơi này tình huống đặc biệt, chỉ có một ngọn núi bị vỡ nát, khi năng lượng kia còn muốn tiếp tục lan ra thì lại bị ánh sáng phù văn dưới mặt đất tỏa ra ngăn cản.
Không hổ là cấm địa, rất khó bị hủy diệt, ngay cả cường giả cấp Ánh Chiếu cũng không thể.
Dù sao thì mấy ngọn núi kiểu như này cũng không thiếu, còn nhiều vô kể vô biên vô hạn, hơn nữa nơi đây cũng chẳng có gì khác biệt, ánh sáng ôn hòa chiếu rọi khắp nơi, sông hồ núi non tráng lệ.
Phốc!
Sở Phong phun ra một ngụm máu. Tuy rằng hắn dẫn Tiểu Chu Tước tránh ra kịp thời, nhưng vẫn bị trùng kích nhẹ, cường giả cấp Ánh Chiếu quá khủng bố, vượt xa Thánh Nhân rất nhiều.
Sắc mặt hắn nhoáng cái đã tái nhợt, rắc một tiếng đã nối lại khớp cánh tay bị trật lúc nãy, có thể thấy được sau lưng hắn đầy rẫy vết thương, bả vai suýt chút nữa đã bị chấn nát.
“Ngươi, ngươi không sao chứ?” Tiểu Chu Tước rất lo lắng hỏi.