Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Không có việc gì, lão tiểu tử kia quả thực hung ác, dám ra tay bậy bạ đối với cấm địa, không sợ gặp kiếp nạn sao?” Sở Phong nghiến răng, đợi đến khi hắn trở thành cao thủ cấp Ánh Chiếu chắc chắn giết qua đó, không lột da của đám người kia thì không được, hậu đại của thần nhân thì làm sao.
“Biên giới cấm địa không phải khu vực trọng yếu, bình thường thì không sao, nhưng nếu động vào nơi sâu trong cấm địa hoặc địa thế đặc thù, vậy chỉ còn một con đường chết.” Tiểu Chu Tước giải thích để hắn đi mau.
Thế nhưng phía trước có địa thế đặc thù cản đường, muốn đi vòng lại có chút phiền phức.
Sở Phong bay cực nhanh, nhưng mà vẫn có có công kích đuổi theo đến hắn, một thanh đoản mâu bay đến, ầm một tiếng đã cắm xuyên mặt đất phụ cận hắn, năng lượng tàn phá bừa bãi, kém chút nữa đã đem hắn bao trùm ở trong.
Sở Phong bay ngược ra bên ngoài, trong miệng đều là bọt máu, quay đầu lại nhìn mấy người kia một cái, sau đó cấp tốc mang Tiểu Chu Tước biến mất khỏi nơi này.
Hai người Sở Phong đang gặp phiền phức lớn, không ngừng bị phi mâu của cường giả Ánh Chiếu chặn đánh, khiến bọn hắn phải nhanh chóng bỏ chạy, kết quả lại là xông vào khu vực nào đó.
Kiếm quang liên tiếp đánh về phía Sở Phong, rất nhiều thanh thần kiếm xông đến, có một số không trọn vẹn, đã đứt gãy, tuy có chút không vẹn toàn nhưng uy năng của nó lại không thể chối cãi.
Vù!
Hư không run rẩy, ngày càng nhiều binh khí đột ngột mọc lên từ dưới đất, sau đó bay lên, cùng nhau lao thẳng vào Sở Phong và Tiểu Chu Tước, còn mang theo cả uy áp của thần!
Vùng đất này tỏa ra ánh sáng chói mắt, không khí ngột ngạt cực kỳ, năng lượng siêu việt của cấp Ánh Chiếu cực kỳ nồng đậm.
Cho dù đã cách một khoảng khá xa, nhưng trên người Sở Phong vẫn bị cắt rất nhiều vết, đang không ngừng chảy máu, mà Tiểu Chu Tước cũng gào thét thảm, ho ra đầy máu.
Khắp trời đều là ánh sáng đỏ giao hòa, đây là năng lượng của thần chích và binh khí đang đan xen, tung hoành khắp mảnh núi này, cảnh tượng thực sự đáng sợ.
Vèo!
Sở Phong không còn lựa chọn khác, mở ra không gian hộp đá rồi mang Tiểu Chu Tước chui vào trong, sau đó cấp tốc khép kín nắp.
Cho dù đã làm vậy thì hai người cũng bị từng tia thần uy áp chế đến nỗi thân thể rạn nứt, toàn thân đều là máu, nhưng thời khắc mấu chốt lại đậy nắp hộp đá, ngăn chặn được khí tức đáng sợ kia ở ngoài.
Sở Phong nhíu chặt lông mày, nơi này không hổ là tuyệt địa, đây còn chưa phải nơi sâu của nó đâu, chỉ là bên ngoài mà đã như vậy, khó trách Lão Chu Tước lại bỏ mạng ở Lạc Hoàng Pha.
“Đây là binh khí mà những vị thần kia đã lưu lại trước khi chết, hiện tại bị cấm địa kích hoạt, tất cả đều thành tên bắn, gặp thần giết thần gặp phật giết phật!” Tiểu Chu Tước rất căng thẳng.
Đang! Đang! Đang!
Hộp đá cũng chịu công kích, những thần kiếm liên tiếp đâm tới, rồi các loại vũ khí cũng trường mâu đều lao xuống, cái thì đâm, cái thì chém vào hộp đá, khiến hộp đá bị đánh bay ra ngoài.
Sở Phong và Tiểu Chu Tước ở trong hộp bị quay cuồng lăn đi lăn lại, bởi vì hộp đá đang bị công kích, cho nên bọn hắn cũng phải lăn lộn theo, thậm chí về sau hộp đá còn bị đánh bay lên cao.
Tâm trạng Sở Phong trầm xuống, cấm địa này quả nhiên đáng sợ, nếu như không có hộp đá thì có lẽ hắn đã ngỏm mất, đã bị binh khí của thần chém chết!
Hắn thầm than một tiếng, hồ ly què chân kia quá hố nhau, đây là muốn hắn đến chịu chết phỏng!
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu thì bên ngoài mới yên tĩnh trở lại.
Sở Phong để Tiểu Chu Tước trốn trong hộp đá, còn bản thân thì cẩn thận từng chút thám thính bên ngoài, đồng thời cũng không cảm ứng được uy hiếp.
Nơi này là một mảnh thảo nguyên mênh mông bát ngát, công kích của những thanh thần kiếm kia không biết đã đá văng hộp đá đến khu vực nào, không ngờ chốn cấm địa toàn sông núi này lại còn có thảo nguyên rộng lớn như thế, quả thực là vô cùng vô tận.
Nơi này khẳng định không phải là chu vi phía ngoài.
Khắp nơi vô cùng an tĩnh, cỏ xanh mơn mởn, có cọng còn cao đến nửa người, không khí trong lành mát mẻ, ánh sáng ấm áp chan hòa, hết thảy đều vô cùng tươi đẹp.
Đột nhiên có một trận gió thổi tới, thảo nguyên đều kịch liệt chập trùng, sau đó hướng hai bên tách ra tạo thành một con đường, trông thấy cảnh này, khắp người Sở Phong không khỏi nổi lên cả lớp da gà.
Bởi hắn trông thấy một con rắn lớn màu xanh to đến năm sáu mét, nhanh như chớp đã xông ra từ nơi sâu trong thảo nguyên, miệng há to như chậu máu, trực tiếp vồ về phía hắn.
Đại xà cấp Thánh!
Sở Phong nâng kiếm dốc toàn lực đối phó mà chém giết đại xà, nhoáng cái đã chém đứt đầu của nó, máu tươi phun trào.
Đột nhiên hắn cảm giác được một trận sát khí lướt qua mặt, một con Dực Long lướt ngang qua chỗ hắn những mười mấy dặm bỗng quay đầu nhìn lại, sau đó ầm ầm lao xuống khiến mảnh đất dưới chân cũng bị xé nát, đây chính là sự tồn tài cấp Thánh đỉnh phong.
Rống!
Ở cuối đường chân trời, trong một khu rừng rậm, một con Bạo Long màu vàng cũng nhảy vọt lên, vượt qua cản trở của địa hình, trực tiếp đánh tới về phía bên này, muốn giết chết Sở Phong.
“Đây rốt cuộc là nơi quỷ nào?” Sở Phong thận trọng, đám hung thú này đều là cường giả cuối kỳ của cấp Thánh, toàn bộ đều rất mạnh.
Sau đó, hắn triển khai công kích, hòa mình vào trận chiến, thế nhưng một trận liền chiến đấu suốt mười năm!
Bởi vì hắn không có cách nào thoát khỏi mảnh thảo nguyên cùng rừng rậm rộng lớn ở nơi đây, hơn nữa nơi này khắp chốn đều là hung thú, giết con này lại có con khác nhảy ra, thậm chí hung thú còn hợp tác với nhau để truy sát hắn.
Trong năm tháng vội vàng, Sở Phong vừa mang theo Tiểu Chu Tước tu luyện vừa không ngừng giết địch, bản thân không ngừng tiến bộ, cấp tốc tiến hóa.
Sau khi mười năm khép lại, xoẹt một tiếng, Sở Phong chém chết một con quái thú thân cao vạn trượng, máu chảy thành sông nhuộm đỏ cả thảo nguyên.
Hắn đã trở thành sự tồn tại Thánh giả đỉnh cấp, hạt thần tính mà hắn góp nhặt đã đủ từ lâu, nhục thân không hề thua kém cường giả cấp Ánh Chiếu, khiếm khuyết chính là thiếu một bước lĩnh ngộ trật tự thiên địa cuối cùng.
Chỉ thiếu một chút nữa là hắn sẽ trở thành cao thủ cấp Ánh Chiếu!
Ngay cả Sở Phong cũng phải giật mình kinh ngạc, hắn có chút lo lắng, bởi lẽ tu hành Tiểu Lục Đạo Thời Quang Thuật quá nghịch thiên, điều này khiến tâm thần hắn cảm thấy cực kỳ bất an.
Mỗi lần chém giết một kẻ địch, thứ hắn hấp thụ không chỉ có hạt thần tính và vật chất đạo tổ, còn có cả bộ phận mảnh vỡ trật tự. Nếu không phải như thế thì làm sao có thể chạm đến ngưỡng của cấp Ánh Chiếu?