Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1997 - Chương 1997: Lá Bùa Trong Cấm Địa Tới Tay (1)

Thánh Khư Chương 1997: Lá bùa trong cấm địa tới tay (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Không có người nào có thể tiến bộ như thế chỉ trong vòng mười năm!

Chỉ có thể nói, Tiểu Lục Đạo Thời Quang Thuật chính là con đường tắt trong tu luyện, được xưng tụng vô cùng nghịch thiên.

“Bất cứ chuyện gì cũng có đại giới, tu hành nhanh như vậy, vật chất quỷ dị mà ta hấp thụ không biết đã nhiều như nào rồi.” Trong lòng Sở Phong phát lạnh.

Thế nhưng hiện tại hắn không còn đường rút lui nữa!

Cũng trong lúc ấy, Tiểu Chu Tước cũng tiến hóa, tu vi tăng trưởng ổn định, nó không luyện dị thuật.

“Rốt cuộc cũng đến lúc giết ra khỏi mảnh thảo nguyên cũng cánh rừng kia rồi!” Sau khi chém chết con thú lớn màu vàng, Sở Phong rời khỏi khu vực này.

Không khí trong lành mát mẻ xông vào mũi, thổi tan mùi máu tươi phát ra từ trong thảo nguyên - cự thú màu vàng bị Sở Phong giết chết ban nãy, từng áng mây trôi nhẹ trên bầu trời, núi non sông hồ phía xa đẹp tựa tranh, phụ cận nơi này còn có một cây bàn đào già nở hoa, hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng.

Sở Phong hít sâu một hơi, đi ra khỏi thảo nguyên rộng lớn, xuyên qua khu rừng rậm, hắn đi vào nơi sâu nhất trong cấm địa, cuối cùng cũng thoát khỏi truy sát.

Trong thời gian mười năm, ngay cả bản thân hắn cũng không biết đã giết chết bao nhiêu sinh vật cấp Thánh, từ dực long ngân sắc cho đến Lục Túc Địa Hống, cái này so với chuyện ngày ngày đều có Thánh giả chết đi cũng không kém là bao.

Chiến y trên người Sở Phong đã rách không nhìn ra hình dáng, toàn thân đầy vết máu loang lổ, kiếm khí trong tay đã gãy mất từ lâu, bây giờ hắn xách theo một cái thi cốt bổng màu vàng tương đối nguyên thủy, là bộ phận tinh hoa mà hắn lấy được từ trên người của thánh thú siêu cấp, có thể nói là kiên cố vô địch.

Ánh mắt Tiểu Chu Tước nhấp nháy, nó đã trở nên kiên cường hơn nhiều so với trước kia, hai mắt hữu thần, ở giữa không trung giống như một mặt trời nhỏ đang tỏa ra hồng quang rực rỡ.

Sở Phong mở ra bản đồ da thú, dựa vào hướng đi của sơn mạch cấm địa mà Thiên Tôn hồ ly què chân đã thôi diễn và quan sát được để tìm kiếm con đường phía trước, xác định nơi chốn của lá bùa.

Mười năm chinh chiến, Sở Phong đã sớm trút bỏ hết ngây ngô, lúc trước hắn ăn thần dược phản lão hoàn đồng trở về hình dạng thiếu niên mười bốn – mười năm tuổi, bây giờ đã chính thức quay lại thời tuổi trẻ hoàng kim.

Thân thể Sở Phong thon dài, thế nhưng lại rất cường kiệt, mỗi một tấc da thịt đều có tinh hoa nội liễm, năng lượng tích trữ trong các tế bào một khi bộc phát có thể khiến trời long đất lở!

Chính là do mười năm không ngừng chém giết và tu hành, không ngừng cảm ngộ con đường tiến hóa của linh hồn và thân thể, bây giờ hắn mới có thể quên những thứ khác, thoát khỏi bóng ma mất đi song thân cũng đám bằng hữu thân thiết.

Hiện tại hắn đã khôi phục nhuệ khí, ý chí chiến đấu sục sôi.

Sở Phong một đường tiến lên phía trước, tránh đi vào khu vực đặc thù dọc đường đi, những nơi mà không có lấy một ngọn cỏ, thổ địa đỏ sẫm, mặt đất khô nứt, linh khí giữa thiên địa mỏng manh đến nỗi gần như không có, quá quỷ dị.

Phải biết là khắp nơi trong mảnh cấm địa này đều nồng đậm tinh túy thiên địa, mà mảnh đất kia lại yên tĩnh như thế, điều này tất nhiên sẽ trở thành khác thường.

Linh khí của những địa phương khác rất bình thường, duy chỉ có nơi này giống như chân không, hơn nữa còn gần như cách biệt với bên ngoài.

Tiểu Chu Tước cũng hoài nghi, thế nhưng nó cũng không cảm nhận được nguy hiểm, bèn hỏi Sở Phong tại sao phải đi đường vòng.

Sắc mặt Sở Phong nghiêm túc, hắn đã nhìn thấy loại địa thế như vậy ở trong truyền thừa mà Thánh Sư lưu lại, cũng nhìn qua hộp đá đang phát sáng, đây chính là mảnh đất đại hung.

“Đất cằn không biên giới, mạt pháp đến cực hạn.” Sở Phong nghiêm túc nói cho nó biết.

Hắn lấy ra một gốc dược cổ vạn năm từ trên người, đây là hắn hái từ trên đường, hương thơm dịu nhẹ xông vào mũi, dược tính rất mạnh, thế nhưng lúc này hắn lại ném nó vào khu vực có thổ địa đỏ sậm kia.

Trong nháy mắt, dược thảo đã khô cong, linh khí cạn kiệt, cuối cùng còn hóa thành tro bụi, một làn gió nhẹ thổi qua, ngay cả tro bụi cũng không còn.

“Bá đạo như vậy!” Tiểu Chu Tước kinh ngạc thốt lên.

“Còn bá đạo hơn so với những gì ngươi tưởng tượng!” Sở Phong nghiêm nghị đáp.

Ở nơi xa, có sinh vật đang nhòm ngó hai người, Sở Phong không hề phản ứng lại, chỉ mang theo Tiểu Chu Tước đi đường vòng. Nhưng bất chợt có một con sói trắng lao ra, trên người tỏa ra uy áp cấp Thánh, tập kích hai người từ đằng sau.

Con sói này toàn thân màu trắng bạc, ngay cả hai mắt cũng là màu trắng, giống như những sinh vật mà hắn đã gặp qua lúc trước, đều không có ý thức chủ của bản thân, được trao cho sinh cơ còn có bản năng khát máu, là một công cụ sinh hóa sát phạt.

Ầm!

Một vuốt của nó xuyên thủng hư không, muốn vồ về phía trái tim của Sở Phong.

Thế nhưng tu vi hiện tại Sở Phong đã là trình độ nào cơ chứ, trải qua mười năm tiến hóa, lúc này hắn đã là cấp vô địch lĩnh vực thánh giả!

Sở Phong ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, nghiêng người qua bên trái khiến bạch nhãn lang vồ vào khoảng không, sau đó một trảo túm chặt cổ của nó, đột ngột dùng sức ném khiến bạch nhãn lang văng xa hơn mười dặm, rơi xuống đất mảnh đất đỏ sậm kia.

Sau đó liền xảy ra một màn khiến Tiểu Chu Tước kinh hãi không thôi, trong hai mắt hồng ngọc kia toàn là vẻ e ngại lo sợ, không khỏi lùi về sau mấy bước.

“Rống...”

Thánh lang chỉ kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, kết quả liền bị hút khô ở nơi đó, huyết khí bàng bạc cả người cùng năng lượng đều bị mặt đất hấp thụ sạch sẽ.

Trong nháy mắt, bạch nhãn lang giống như già hơn mười tuổi, cả người rạn nứt, sau đó liền hóa thành một bộ xương khô, da lông hư thối rồi biến mất.

“Đây là xảy ra chuyện gì?” Tiểu Chu Tước khiếp sợ hỏi, nó rốt cuộc cũng hiểu rõ mảnh đất chết này đáng sợ nhường nào.

“Mạt pháp chi thổ, hơn nữa còn đạt đến trình độ cực hạn, một khi đặt chân vào sẽ bị hút hết tất cả năng lượng, ngay cả quy tắc cùng trật tự cũng bị mặt đất hút khô.” Sở Phong trịnh trọng giải thích.

Đây là một loại địa thế rất rất kỳ lạ, là tuyệt địa do thiên địa tự nhiên sinh ra, một khi cơ thể bị vây hãm ở trong, cho dù là thần thì cũng phải chết, bị hút sạch mà chết.

Chỉ có điều, trong những trang giấy màu bạc mà Thánh Sư lưu lại cũng nói đây chính là truyền thừa trường vực chung cực cuối cùng, cũng đã đề cập qua địa thế khủng bố cũng có khả năng là do người diễn hóa ra.

Cái này có chút đáng sợ!

Bình Luận (0)
Comment