Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trận chiến này, Sở Phong cường thế trấn áp hai đại thần tử, luận động cốt bổng màu vàng trong tay, sau một phen đại chiến liền đập cho Võ Thần chi tử ho ra đầy máu.
Ầm!
Cũng trong lúc ấy, Sở Phong bất ngờ lăng không bay lên, nháy mắt đã đi xa trăm dặm, xuất hiện ở bên cạnh Vu Thần chi tử - Vu Thành Tôn, một phát đập nát đại cung trong tay gã, đồng thời suýt nữa đã kéo đứt hai cánh tay của gã.
“Giết!”
Tùy tùng của hai đại thần tử - mấy lão bộc cũng đều là cường giả cấp Ánh Chiếu, trông thấy chủ tử nhà minh rơi xuống thế hạ phong liền cùng nhau lao lên.
Trải qua nhiều lần giao đấu liên tiếp, những người kia kinh dị nhận ra sự đáng sợ của Sở Phong, hơn nữa còn phát hiện ra hắn vẫn chưa chân chính tiến vào lĩnh vực Ánh Chiếu!
Mấy người kia lập tức vỡ lẽ, rằng Sở Phong hoàn toàn dựa vào nhục thân có huyết khí khủng bố ngợp trời và lấy tinh thần lực của hồn quang bàng bạc để cứng rắn chống trả, chứ không phải là thôi động thuật pháp cấp bậc tương ứng.
Đối với mấy người kia mà nói, đây chắc chắn là một phen huyết chiến!
Trong quá trình Sở Phong huy động cốt bổng màu vàng, mấy vị lão bộc đã bị đánh tan xác, đồng thời cũng bị hắn sử dụng dị thuật để hấp thụ tất cả hạt thần tính.
Phốc phốc!
Càng giết về sau, kiếm dực trên người Sở Phong càng hiện rõ, Tiểu Lục Đạo Thời Quang Thuật bộc phát, lập tức chặt đứt đầu hai vị thần tử nọ, đem bọn họ đánh chết.
Thế nhưng hai người kia có bùa chết thay!
Đáng tiếc, sau mấy lần bị Sở Phong liên tiếp giết thì bọn họ cũng phải bỏ mạng.
“Thần tử đang triệu hoán chúng ta ở nơi sâu của Hoang Nguyên, mau chóng hành động.” Trên mảnh đại địa này, có cường giả cấp Ánh Chiếu đang chuẩn bị lên đường.
Kết quả là, mười mấy đội ngũ sau khi đuổi đến đều bị Sở Phong giết sạch, cường giả cấp Ánh Chiếu cũng chết mất cả tá.
Lúc này đây, Sở Phong thực sự sắp bạo thể mà chết, bởi vì hắn hấp thụ quá nhiều hạt thần tính.
Chỉ có điều cũng là thời điểm này, hắn cuối cùng cũng phá vỡ được tầng giấy mỏng mảnh ngăn cách hắn với cấp độ Ánh Chiếu, lập tức tiến vào trong lĩnh vực này, số hạt thần tính dư thừa kia trong nháy mắt đã trở thành vật bổ sung hữu ích cho hồn quang và nhục thân của hắn, thực lực mạnh mẽ tăng cao, lúc này đã tăng một khoảng lớn.
Hắn nghĩ lại, có lẽ đây là bởi hắn đã hấp thụ hạt thần tính của con cháu hai vị thần chích, trong đó có bao hàm một số trật tự hoàn thiện.
Chuyện này quả thực khiến hắn bất ngờ, lập tức ngộ ra đạo lý, cho nên mới nhanh chóng tấn giai!
“Không hổ là hậu nhân của thần, những pháp tắc cảm ngộ của thần đều được ẩn chứa trong bộ phận máu thịt của bọn họ!”
Sở Phong rất xúc động, nếu để hắn tự mình tham ngộ từng bước, tối thiểu cũng phải mất thời gian mấy năm nữa mới có thể thích ứng được thiên địa nơi này, bởi nó hoàn toàn không giống với vũ trụ âm gian.
Đồng thời hắn cũng càng cảm thấy bất an, Tiểu Lục Đạo Thời Quang Thuật quá mức nghịch thiên, không giống những dị thuật khác cho lắm, cướp đoạt mảnh vỡ quy tắc và hoa văn trật tự như vậy thực sự giống như gian lận.
Cũng trong thời gian ngày hôm ấy, Sở Phong bị truy nã, bị đuổi giết, thế nhưng không hề có vị thần nào xuất hiện, bởi vì bọn họ đều đang trong quá trình dưỡng thương, sau trận chiến với thần thú vực sâu, không một vị thần nào có thể hoàn hảo vô khuyết, thậm chí một vài vị còn suýt bỏ mạng.
Cả thế gian đều chấn kinh, hai vị thần tử đều chết, danh xưng Song Kiêu Tuyệt Thế - hai thần tử truyền thừa của Võ Thần và Vu Thần lại bị một người giết chết, hơn nữa kẻ kia còn đến từ vũ trụ âm gian của thế giới bên ngoài!
Sở Phong huyết chiến quả thực giống như tu la tắm máu tươi, một đường giết qua Hoang Nguyên mênh mông khiến thủ hạ của hai đại thần chích cũng phải sợ hãi, bởi không ai có thể cản được bước chân của Sở Phong.
Chỉ có điều, hắn thu được chỗ tốt liền nội liễm, sau khi tìm thấy Tiểu Chu Tước liền lập tức mang nó lên đường, hắn lo lắng sẽ bị thần đích thân ra tay thanh toán, bởi vậy hai người lại lần nữa lặng lẽ chạy vào trong cấm địa, đồng thời cũng mang thạch hồ què chân đi theo.
Từ sau khi Sở Phong phá vỡ rào cản để tiến vào lĩnh vực Ánh Chiếu, hắn liền lấy cấm địa làm nơi tu hành. Lần này, sau khi xông vào nơi sâu của thảo nguyên đã từng vây khốn hắn cả chục năm liền chủ động tìm kiếm, mở ra bí cảnh đáng sợ trong thảo nguyên, dẫn ra sự xuất hiện của sinh vật cấp Ánh Chiếu.
Thậm chí có một lần hắn còn tiến lên giết chết Phi Tàm trong bí cảnh, cùng Phi Tàm cấp Ánh Chiếu chiến đấu kịch liệt.
Thời gian vội vàng trôi qua, thoáng cái đã trôi qua bảy mươi hai năm, đây đã là năm thứ một trăm Sở Phong hắn đến thế giới này, kỳ hạn đã đầy.
Một ngày này, Sở Phong lên tiếng nói chuyện với thạch hồ, rằng: “Tiền bối, ta rất nhanh sẽ thành thần, mà ngài cũng đã cô quạnh. Nếu đã không cứu được ngài, vậy thì ta liền chôn ngài trong cấm địa, nhập thổ vi an, chôn cất ở nơi này. Đồng thời muốn mượn thân thể của Thiên Tôn ngài giúp đỡ một chút, ta muốn đem ngài đến giữa Cửu Trọng Thiên, giúp ta trấn áp hung hiểm, để vãn bối đây lấy chút tạo hóa.”
“Tiểu khốn kiếp ngươi dám!” Thiên Tôn hóa đá bị Sở Phong chọc cho vừa tức vừa sợ đến nỗi trực tiếp mở miệng nói chuyện.
Thạch Hồ đã yên tĩnh hàng trăm năm, đột nhiên có tiếng hét như vậy khiến cho Sở Phong trực tiếp lảo đảo một cái, một tiếng bẹp, quẳng nó xuống đất, quả quyết rút lui ra ngoài.
Mà quanh thân tiểu Chu Tước đỏ chói, dài bằng bàn tay, vốn đang đứng ở chỗ này thương cảm, bên trong đôi mắt to như hồng ngọc chứa ánh lệ.
Hiện tại nó bị kinh sợ, thét lên chói tai, cánh chim màu lửa đỏ vỗ phành phạch, bay ra ngoài, dừng ở nơi xa, sợ hãi, sợ sệt, bị kinh hãi không nhẹ.
“Ranh con, ngươi muốn làm ta ngã chết à? !” Thạch Hồ tức giận không thôi, cảm thấy chẳng lẽ vừa rồi Sở Phong dời nó lên là thật sự muốn ném nó tới chỗ sâu trong cấm địa?
Đáng giận nhất là chính là thế mà lại trực tiếp ném nó xuống đất.
Vẻ mặt Sở Phong nghiêm túc, nói: “Tiền bối, người cũng biết rồi đó, ta lại cứu người một lần nữa, người thiếu ta một món nợ lớn đó!”
Hắn đây là ác nhân cáo trạng trước điển hình, tiện thể liều mạng ôm công.
Sở Phong nói với Qua Thối Thiên Tôn, nếu như không phải mình khiến nó tỉnh lại, đời này Thạch Hồ phải trải qua trong sự cô đơn dài dài, nếu vẫn chưa tỉnh lại thì đã được xem như là chết đến lạnh như băng.