Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Không sai, là bí mật bất truyền của Đạo Tộc, có thể làm cho ngươi tu hành đến Chiếu Ánh cảnh, mặc dù chỉ là quyển thượng, nhưng cũng vô cùng trân quý. Phương pháp hô hấp cảu Đạo Tộc a, đủ để xếp trong mấy hạng đầu ở dương gian!”
Ánh mắt Qua Thối Thiên tôn lại có chút xán lạn, mắt đá phát sáng, dù là quyển kinh văn này chỉ tới Chiếu Ánh cảnh cũng khiến cho nó cảm thấy hứng thú vô cùng, nghiên cứu rất lâu, cuối cùng giúp Sở Phong sửa đổi, từ bỏ mấy điểm thiếu hụt trong đó.
Vốn sư phụ của nó có quan hệ không cạn với Đạo Tộc, có liên hệ mật thiết, bởi vậy thu thập và sử dụng rất nhiều bản tàn khuyết có liên quan đến phương pháp hô hấp của Đạo Tộc.
vị sư phụ đại năng kia của nó vẫn luôn nghiên cứu mấy loại phương pháp hô hấp cấp cao nhất, không cách nào đạt được, nhưng vẫn luôn khát vọng, nội tâm rất mâu thuẫn.
“Nghĩ không ra a, ở chỗ này đạt được, vốn ta còn có ý định sau khi trở về vũ trụ âm phủ đích thân đi Đạo Tộc chiếm vào tay.”
Sở Phong cảm thán, đây là suy nghĩ chân thực của hắn, hắn chuẩn bị đi dương gian, đương nhiên phải chuẩn bị đầy đủ, đã có được không ít phương pháp hô hấp đỉnh cấp của âm phủ, như Tộc Á Tiên, Phật Tộc, Tộc Bất Tử Tằm...
Có mười mấy bản là do người dương gian thu thập, nhưng cuối cùng đều rơi vào trong tay của hắn.
Hiện tại, tâm trạng của hắn khoan khoái dễ chịu.
Hắn biết, một khi tiến vào dương gian mà muốn có được phương pháp hô hấp của các tộc là căn bản không có khả năng, đều là bí mật bất truyền.
Nếu như vậy, không bằng lúc còn ở âm phủ cố gắng nhiều một chút, thu thập bản tàn khuyết của phương pháp hô hấp của một vài đạo thống vô thượng.
“Tiền bối, ngươi xem chúng ta sắp phải rời khỏi, hay là cố gắng thêm một chút, vơ vét hết những tạo hóa khác trong đệ nhất cấm địa này?” Mặt mũi Sở Phong tràn đầy nụ cười làm lành.
Mặt Thạch Hồ đen lại nói: “Đi chết đi, còn muốn lấy ta làm khiên thịt? Còn nữa là ngươi và tiểu Chu Tước rời đi, không có ta trong đó!”
“Sao ta có thể vứt bỏ một mình tiền bối mà lên đường, đây không phải là phong cách của ta, muốn đi thì cùng đi, ta có cách mang ngươi thoát khỏi vùng lao tù này, dù là cấm chế mà vị sư tôn đại năng kia của ngài bày ra trên thân thể ngài cũng không ngăn được chúng ta!”
“Ngươi vững tin?” Nếu như nói Thạch Hồ không muốn thoát khỏi loại số mệnh này thì đó là chuyện không thể!
“Ta vững tin, điều kiện tiên quyết là tiền bối ngài sẽ phải giúp ta một lần, để cho ta đủ mạnh mẽ, mới có thể có lực lượng mang ngươi lên đường, nếu không ta không chắc chắn lắm!” Sở Phong lắc lư.
Cuối cùng, Thạch Hồ cắn răng một cái, lại làm khiên thịt cho hắn lần nữa.
Ầm!
Sở Phong không có khách khí, sau khi cẩn thận nghiên cứu qua địa thế, nghiên cứu thảo luận đơn giản với Thạch Hồ xong, lại xem nó như tảng đá mà ném vào chỗ sâu trong cấm địa.
“Ranh con, bộ ngươi không thể dịu dàng một chút sao? Ta thật sự muốn đập chết ngươi!”
Mặt mũi Qua Thối Thiên tôn tràn đầy khí đen, luôn cảm thấy giống như là hắn đang ném đá dò đường, vậy nhưng thật sự là ném ra mà không hề kiêng dè, giống như việc coi nó là búa đá mà đập thần hạch, quá tùy ý, khiến cho nó tức muốn bốc lửa.
Sở Phong gượng cười, nói: “Xin lỗi, ta không tập trung, hơi lỡ tay, lão nhân gia người cố chịu một chút.”
Cuối cùng tại nơi này, Qua Thối Thiên tôn kêu rên liên tục, không có cách nào dè dặt nữa, đau đến rốt cục cũng nhịn không được mà kêu lớn lên, bị trật tự trong cấm địa tấn công mãnh liệt, nó nguyền rủa Sở Phong, quá không có phúc hậu, đã nói là kết thúc rất nhanh rồi, sao giờ tiểu tử này cứ xông thẳng tới không nỡ ra rồi?
Cuối cùng, tim Sở Phong đập rộn lên, thắng lợi trở về, hái được năm cây thần dược, nhặt được hai mươi mấy viên thần hạch, có không trọn vẹn, cũng có hoàn hảo.
Ngoài ra, hắn còn nhặt được ba viên Thần Vương hạch đã bị hư hại!
“Tiểu tử, ngươi xong chưa? !”
“Được, ra rồi, chúng ta đi nhanh lên, nếu còn không đi thì phải gặp báo ứng!” Bản thân Sở Phong cũng cảm thấy quá nhiều đồ sợ gặp sét đánh.
Tiểu Chu Tước càng là ở một bên trợn mắt hốc mồm, nhiều thần hạch như vậy, tuyệt đối có thể khiến cho thực lực của Sở Phong và nó tăng thêm một mảng lớn.
Thậm chí, nó rất là hoài nghi, Sở Phong sẽ không trở thành Thần Vương luôn a?
“Trăm năm tu hành ở dị vực đã kết thúc, ta quét ngang đệ nhất cấm địa, vơ vét hết tạo hóa, hôm nay đạp trời mà đi!” Sở Phong ở nơi đó giả bộ thâm sâu.
Nhưng là, hắn cũng không ngừng ngẩng đầu nhìn lên trời, thật đúng là sợ trời đột nhiên hạ xuống sấm sét bổ hắn.
“Ha ha...”
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên nghe được tiếng cười, đột nhiên quay người, nhìn thấy một lão già lưng còng xuất hiện trong chỗ sâu của cấm địa, đang cười với hắn.
Đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng là bây giờ nhìn thấy loại nụ cười kia vẫn khiến hắn phát sợ, cảm thấy rùng mình!
“Đi!”
Sở Phong mang theo tiểu Chu Tước, cõng Thạch Hồ, vắt chân lên cổ mà phi nước đại, rời khỏi đệ nhất cấm địa, bay lên trời mà đi.
Sở Phong một đường chạy ra khỏi cấm địa, từ tận đáy lòng hắn rất kiêng kị lão già lưng còng kia, đó là vật chất màu xám đã thông linh, thế mà lại hiển hóa thành hình người.
Không biết vì sao, nụ cười nhìn như bình hòa ấy, khiến cho hắn thực tình cảm thấy toàn thân rét lạnh, lạnh từ đầu đến chân, luôn cảm thấy phát sợ và kinh dị.
Nếu có lựa chọn, hắn thật sự không muốn nhìn thấy lão già lưng còng này.
Cho nên, trên đường đi hắn giữ im lặng, chạy khỏi thế giới dưới lòng đất, rời xa vực sâu, mãi đến sau khi đến gần cao nguyên Hung Thú mới dừng lại.
“Tiền bối ngài có thấy lão già áo xám kia không?”
Lúc này, Sở Phong mới hỏi Qua Thối Thiên Tôn, trên đường đi Thạch Hồ cũng không hề lên tiếng, giống như là cũng có chỗ kiêng dè, chẳng hề nói một câu.
Về phần tiểu Chu Tước, lông vũ màu đỏ tươi toàn thân đều xoã bung và xù lên, hơi sợ sệt, bên trong đôi mắt to chứa vẻ kinh hoảng, bây giờ tâm trạng khẩn trương vẫn chưa bình phục được.
“Thấy, ngươi sợ hãi?” Thạch Hồ hỏi hắn.
“Nam thần chân chính há có thể sợ hãi, dù sao đi nữa cũng không thể nào sợ a!” Sở Phong ở nơi đó một tay cầm trường mâu màu vàng kim, một tay cầm thần kiếm sắc bén, năng lượng Thần cấp tràn ngập, chấn động toàn bộ hoang nguyên!
“Con vịt chết mạnh miệng, nếu như đủ bình tĩnh thì sẽ không để ý như vậy, sẽ rất bình thản.” Thạch Hồ liếc mắt nhìn hắn, không nhanh không chậm nói.