Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Đừng nói ta, bản thân ngài thì sao, không phải cũng đi đường cùng ta sao, lão già lưng còng kia rốt cục có lai lịch gì?” Sở Phong càng thêm muốn biết bí mật trong đệ nhất cấm địa.
Qua Thối Thiên Tôn nhàn nhạt mở miệng, nói: “A, nếu là nhìn thấy ta chân thân, chắc hắn khóc luôn, một tên đầy tớ già mà thôi!”
Bộ tư thái này của Thạch Hồ khiến cho Sở Phong khó chịu.
Hắn cũng bày ra bộ dạng nhẹ nhàng bình thản như mây gió, nói: “Ngài thấy biểu lộ của lão khi nhìn thấy ta không? Hắn đang cười với ta, đây chính là sức hút của nhân cách, nhìn ngài thì khóc, nhìn ta thì cười.”
Thạch Hồ đang bày ra một bộ dáng vẻ thế ngoại cao nhân, biểu hiện yên tĩnh mà đạm bạc, muốn sử dụng sự tương phản giữa khóc và cười này để làm nổi bật sự siêu việt của mình.
Kết quả... Lại nghe thấy hắn không biết xấu hổ như vậy, sắc mặt của Qua Thối Thiên Tôn lập tức sụp đổ.
Ngay cả tiểu Chu Tước cũng không còn gì để nói, quay đầu, mắt to như hồng ngọc nhìn tới nhìn lui trên thân hai người bọn họ.
Sở Phong nói nhẹ nhõm, nhưng thật ra trong lòng nặng nề, sau khi lão già lưng còng kia nhìn thấy hắn, thế mà lại nở loại nụ cười kia, khiến cho lòng hắn mãnh liệt bất an, đến bây giờ phía sau lưng vẫn còn bốc lên hơi lạnh.
Hắn càng thêm kiêng kị vật chất quỷ dị hơn, nếu có cơ hội, nhất định phải thanh trừ tất cả những gì còn sót lại trong cơ thể, hắn đối với việc đi Phá Bại Chi Lộ lại kiên định thêm mấy phần.
Một ngày kia, hắn muốn lột xác thành một cái thần thai, cắt bỏ hết thảy tệ nạn, đi trên con đường mạnh nhất.
Chỉ là làm như vậy, đối với con người cũ quá tàn nhẫn, thậm chí có thể nói là quá lãnh khốc đối với bản thân mình của hiện tại, mỗi lần nhớ tới, không biết vì sao đều sẽ rung động trong lòng, cảm thấy có nhiều chỗ nghĩ không thông thấu, tâm thần có chút không tập trung.
“Được rồi, bây giờ không nghĩ ngợi thêm, thế gian này không có cái gì là tuyệt đối, có lẽ ta sẽ bước lên một con đường khác cũng có khi.” Sở Phong lẩm bẩm.
Hiện tại, cuối cùng cũng phải rời khỏi, hắn không có bất kỳ lưu luyến đối với dị vực, mảnh thế giới này tràn ngập vật chất quỷ dị, cho dù là tiểu Chu Tước không có luyện dị thuật, nhưng sinh ra trong môi trường này vẫn lây dính vật chất này như thường.
Theo lời Qua Thối Thiên Tôn, đây là nỗi bi ai của tất cả sinh linh trong mảnh đất này, đây là một thế giới khiến cho người ta tuyệt vọng.
“Tiền bối, ngài thật sự không muốn nói nhiều thêm chút sao?” Sở Phong hỏi.
“Không có gì có thể nói , chờ một ngày ngươi có thể thật sự xông vào chỗ sâu nhất trong cấm địa rồi đi tìm hiểu cũng không muộn.” Thạch Hồ lắc đầu, không muốn nhiều lời, vô cùng cố kỵ đối với cái gọi là đệ nhất cấm địa.
Trên thực tế Sở Phong cũng biết, đối mặt với cấm địa kiểu này, cho dù là Thiên tôn nhưng nếu mạnh mẽ tấn công cũng sẽ chết!
Lần này hắn chỉ là tìm kiếm ở biên giới của tầng thứ chín mà thôi, cũng không dám thâm nhập vào.
“Xem như ngươi may mắn, năm tháng vô tận cũng không ai vào tầng thứ chín mà liều mạng, tìm kiếm cơ hội sống lại.” Thạch Hồ thở dài.
Lần này Sở Phong đạt được bốn lá bùa, hắn thấy đây là thu hoạch lớn nhất, nếu để đám Thiên Tôn, thuỷ tổ các giáo ở dương gian biết đều sẽ đỏ mắt.
Trừ phi ở thời kì đặc thù, nếu không ngay cả những tồn tại cổ xưa kia, những cao thủ đỉnh cấp kia ở dương gian cũng sẽ không đi tấn công mạnh vào mấy cấm địa kia trong tình huống bình thường.
Đệ nhất cấm địa của dị vực, quá lâu không có ai xâm nhập, cuối cùng ép cho lão già lưng còng kia sắp triệt để đưa lá bùa kia ra ngoài.
Dựa theo lời Thạch Hồ nói, vốn dĩ những lá bùa này đều ở khu vực quan trọng nhất trong cấm địa!
Sở Phong lập tức hiểu rõ, vì sao có bao nhiêu là cấm địa dương gian, nhưng lá bùa vẫn quý báu như vậy.
Sau đó, Sở Phong ngồi xếp bằng trên cánh đồng hoang, bắt đầu dùng lợi kiếm cắt những thần hạch trong tay, hắn dự định sau khi hấp thu toàn bộ xong mới về âm phủ.
Những vật này ẩn chứa một chút vật chất quỷ dị, không thích hợp mang về, tốt nhất là xử lý hết luôn trong mảnh đất trời này.
Trong đó có mấy viên thuộc về Thần thú chưa từng luyện dị thuật được Sở Phong chọn lựa ra, đưa cho tiểu Chu Tước.
“Tiền bối, ngài có muốn biến mình thành Phiên Thiên Ấn, đập nát những thần hạch này giúp tiểu Chu Tước hay không?”
“Tránh qua một bên đi!” Thạch Hồ giận không kềm được, tiểu tử này còn dám nhắc đến chuyện này, Phiên Thiên Ấn cái gì, rõ ràng là xem nó như búa đá!
Kết quả là, Sở Phong không ngừng cắt chém, hắn ở chỗ này hấp thu các loại thần hạch, trong tay có chừng hai mươi mấy khỏa, trong đó còn có Thần Vương hạch không trọn vẹn!
Đây là một loại tiến bộ kinh khủng, sau khi hắn toàn diện triển khai Tiểu Lục Đạo Thì Quang Thuật không lâu, thiên kiếp đã đến!
Hết thảy đều chỉ là bởi vì hắn hấp thu quá nhiều hạt thần tính, dẫn tới hình phạt.
May mà hắn không hấp thu hết trong một hơi, mỗi lúc hấp thu hết một ít thì sẽ chờ thêm một đoạn thời gian nữa mới tiếp tục, nhìn bầu trời một chút.
Bên trên cao nguyên không ngừng có tia chớp chi chít ngang trời, có sấm sét phủ xuống, nhưng là không ai dám tới quấy rầy, các bên đã biết là ai đang độ kiếp.
Hiện tại Sở Phong có thực lực và lực lượng tuyệt đối, không cần đi tìm nơi bế quan, không sợ uy hiếp từ bên ngoài, không sợ sinh vật Thần cấp của thế giới này.
Hắn có thể ở trên đỉnh của dị vực!
Sau khi hắn hấp thu hết ba viên Thần Vương hạch không trọn vẹn, chỉ thiếu chút nữa là hắn có thể bước vào Thần Vương cảnh rồi!
Gần đây hắn tiến hóa mạnh mẽ, mỗi ngày trên người có các loại chất nhầy, có dính máu, nguyên nhân là do hắn lột xác quá mạnh mẽ, thay cũ đổi mới vô cùng kinh khủng.
Hiện tại, tất cả tế bào của hắn đều có sức sống kinh người, ẩn chứa năng lượng doạ người.
Hơi vận chuyển phương pháp hô hấp, ngũ tạng lục phủ liền phát sáng, xương cốt đang có tiếng sấm run rẩy, nhục thân của bản thân tinh khiết vô ngần, tiến hóa đến một tình trạng vô cùng kinh người.
Đáng tiếc, ba viên Thần Vương hạch tổn hại quá nhiều, nếu như hoàn chỉnh hơn một chút thì hắn đã có thể tiến thêm một bước!
Những ngày gần đây, tiểu Chu Tước cũng tiến bộ thần tốc, nó được mấy viên thần hạch không trọn vẹn tẩm bổ, tiến hóa mạnh mẽ, rốt cục tiến vào thần cảnh!
Sở Phong liếc mắt nhìn nhìn Thạch Hồ, lúc hắn thỉnh giáo Thạch Hồ làm sao phá cảnh giới vào thời khắc mấu chốt, Qua Thối Thiên Tôn tránh không đáp, kết quả lúc tiểu Chu Tước đứng trước loại vấn đề này thì nó lại từng bước dẫn dắt, tích cực hướng dẫn.