Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2018 - Chương 2018: Trở Về Âm Phủ (2)--. Viptruyenfull.com

Thánh Khư Chương 2018: Trở về âm phủ (2)--. vipTruyenGG.com

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Bất quá, Sở Phong cũng hơi lo lắng, tuổi thật của tiểu Chu Tước cũng không nhỏ, đã hai trăm ba mươi mấy tuổi.

Thế nhưng cho đến bây giờ, nó vẫn như cũ vô cùng đơn thuần, trạng thái này dù là thực lực cao hơn nữa thì tương lai cũng sẽ phải chịu thiệt thòi lớn!

“Con đường của nó và ngươi không giống nhau, đến bây giờ ngươi cũng không muốn đi chuyển thế, mà nó nhất định đi đầu thai.”

Thạch Hồ tường tình cho hay, không có giấu diếm.

Nó chính là muốn tiểu Chu Tước tạm thời giữ vững tấm lòng son sắc, lĩnh ngộ được cảnh giới của thần, cho nên không tiếc đích thân đi điểm hóa, giảng đạo giúp nó, giúp nó tìm hiểu thấu đáo.

Bởi vì, trong tính toán của Thạch Hồ, đến cuối cùng tiểu Chu Tước phải bắt đầu lại từ đầu, những gì gây dựng ở kiếp này đều chỉ là đang tích lũy!

“Sau khi đến âm phủ, ngươi để nó đi trải nghiệm hồng trần ngươi lừa ta gạt, dù sao nơi đó áp chế cảnh giới, không cách nào thành Thần, nó muốn tu hành cũng không được, để cho nó có đầy đủ thời gian để trải nghiệm.”

Lúc ở dị vực, Thạch Hồ cho rằng tất cả thời gian nơi này đều rất quý giá.

Sở Phong giật mình, triệt để hiểu rõ, không nói thêm gì nữa, bây giờ tiểu Chu Tước có lá bùa, muốn từ âm phủ đi đầu thai, tiến vào dương gian.

Thạch Hồ nói rõ ràng, dù là nó không có tu hành dị thuật, nhưng hiện tại vật chất quỷ dị trong cơ thể cũng đã tích lũy tới trình độ nhất định, với trạng thái hiện tại của nó không có cách nào giúp tiểu Chu Tước hóa giải.

“Cuối cùng Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau ở dương gian, đối với rất nhiều con cháu của đại năng mà nói thì đều rất khó có cơ hội đầu thai, vô cùng khát vọng, đời người có thể làm lại một lần, đúc nặn lại bản thân, đó là cơ duyên và tạo hóa lớn nhất!”

Sở Phong nhìn thấy nước mắt trong mắt của tiểu Chu Tước, lưu luyến không rời, an ủi nó như vậy.

Cuối cùng, bọn họ lên đường, không có thời gian trì hoãn, Sở Phong đã thành công viên mãn ở dị vực, không cần thiết ở lại nữa.

“Nhớ kỹ, âm phủ rất nguy hiểm, nhất định phải phong ấn bản thân, tuyệt đối không được lộ ra sóng năng lượng Thần cấp, nếu không sẽ bị vực sâu nuốt mất, chết rất thảm!”

Sở Phong liên tục nhấn mạnh, sợ xảy ra chuyện lớn.

Hắn rất trịnh trọng, sơ sẩy một cái, ngay cả hắn cũng phải chết thảm, hắn cũng không muốn bị vực sâu nuốt mất.

“Cũng không cần quá lo lắng và sợ hãi, lúc trước, ngay cả pháp chỉ Thiên Tôn lúc không kích hoạt cũng không việc gì, có thể xuất hiện ở vũ trụ âm phủ.”

Đạo thân của Thái Vũ Thiên Tôn bị diệt, thật sự là bởi vì lão ta quá bá đạo, dám đến gần vực sâu mà giương oai, dù là áp chế cảnh giới cũng không được, bị xử lý, liên lụy một vài tùy tùng cũng chết đi!

Sở Phong lấy ra hồn chuông, bảo tiểu Chu Tước đi vào, cũng chuẩn bị nhét Thạch Hồ vào.

“Ngươi vững tin ta cũng có thể đi qua?” Thạch Hồ không tin.

“Tiền bối, ngài phải tin tưởng ta, đây là bước đầu tiên để đánh vỡ cấm chế của vị sư phụ đại năng kia của ngài, nếu ta có thể mang ngài vào vũ trụ âm phủ, nói không chừng cơ hội trở mình của ngài đã đến.”

Cuối cùng, Thạch Hồ đồng ý, bị Sở Phong nhét vào trong hồn chuông.

Sở Phong làm bộ làm tịch, nhét nhục thân của mình vào, chỉ để lại hồn quang ở bên ngoài.

Sau đó, trong tay hắn xuất hiện một viên Từ Tủy giá trị liên thành, chuẩn bị dùng nó chặn ở miệng hồn chuông, triệt để ngăn cách với bên ngoài.

Từ Tủy có thể được gọi là trân bảo, là đồ vật mà nhà nghiên cứu trận vực tha thiết ước mơ nhất.

Lúc Sở Phong kiểm tra chiến lợi phẩm mang ra từ trong động phủ của thần chỉ đã ngoài ý muốn phát hiện nó.

Thứ này có thể ngăn cách hết thảy, ngay cả lực lượng tinh thần của thần cũng không thể xuyên thấu, hắn xem chừng với loại trạng thái này của Qua Thối Thiên Tôn mà nói, hồn quang cũng không cách nào xuyên qua Từ Tủy.

Hơn nữa hắn còn dọa Thạch Hồ, nói là: “Tiền bối, ngài nhất định phải cẩn thận, dù cho ngài từng là Thiên Tôn, nhưng lại bị sư phụ mình để lại các loại cấm chế trong cơ thể, nên lúc vượt qua hai giới sẽ nguy hiểm hơn bất kỳ ai khác. Ngài nhất định phải ổn định, dùng tượng đá bảo vệ hồn quang cho tốt, dù cho lỡ như thân đá tan rã thì còn lại tinh thần cũng được, dù sao cũng tốt hơn trực tiếp chết đi.”

“Ranh con, rốt cuộc ngươi có chắc chắn hay không? Lão phu không đi theo ngươi!”

Kỳ thật Qua Thối Thiên Tôn rất sợ chết, nếu không cũng sẽ không ngoan cường gắng gượng ở dị vực như thế, cho nên nghe Sở Phong đe doạ như vậy liền hơi run rẩy.

“Không sao đâu, tối đa cũng chỉ làm cho ngài thiếu cánh tay hoặc cái chân thôi, cùng lắm là hư hao nửa cái thân đá thôi, nhất định có thể bảo vệ phần lớn hồn quang của ngài.”

“Xuống xe, lão phu không ngồi chuyến xe này, không đi dương gian với ngươi!”

“Trễ rồi, đã lên đường, tiền bối, chúng ta nên động thân!” Sở Phong nhét Từ Tủy vào, triệt để bịt lại, sau đó dùng sức lay động hồn chuông, khiến nó xóc nảy kịch liệt.

Bên trong hồn chuông, Thạch Hồ run rẩy, nhưng lại chỉ có thể giương mắt nhìn, nó rất sợ chết, quả quyết thu tất cả tinh thần vào, nén tại nơi quan tọng nhất của thân đá, không dám tìm tòi nghiên cứu.

Sở Phong dùng hồn quang liều mạng lay động hồn chuông, chạy tới nơi đã hẹn gặp mặt với Yêu Tổ Chi Đỉnh, kêu gọi nó, đạt được hồi đáp.

Trong quá trình này, hắn đã sớm lấy hộp đá ra, thu cả bản thân và hồn chuông vào, bắt đầu chuẩn bị trở về, thông qua một tiết điểm đặc thù của thế giới này.

Ông một tiếng, hộp đá vượt tới, bộc phát hào quang kinh khủng tại ven đường, xuyên qua màng ngăn cách hai thế giới, thuận lợi về đến Bất Diệt Sơn.

Sở Phong trở về âm phủ!

Trong chốc lát, hộp đá lu mờ, trở về hình dáng ban đầu.

Món chí bảo này ngày thường rất bình thường, mạnh như Qua Thối Thiên Tôn cũng chưa từng chú ý tới nó, bởi vì không có bất kỳ cảm ứng dị thường nào, vẫn luôn không để ý đến nó.

“Trở về, ta rốt cục trở về, không biết hiện tại âm phủ ra sao, bây giờ Địa Cầu lại như thế nào!” Sở Phong nắm chặt nắm đấm.

Trăm năm bể dâu, hắn kết thúc hành trình tu hành, rốt cục triệt để trở về!

Sở Phong cảm giác có mấy phần tang thương, tuy chỉ rời khỏi Âm Phủ một năm, nhưng hắn quả thực đã trải qua quãng thời gian trăm năm ở dị vực.

Cảnh tượng kia xảy ra ngay trước mắt, thời gian trăm năm cứ thế trôi qua, giống như bừng tỉnh khỏi một giấc mơ, khiến hắn ngẩn ngơ suy nghĩ, không gian thay đổi, thời gian chênh lệch.

Hắn khẽ thở dài, cuối cùng cũng trở về, đây mới là thế giới của hắn, mới rời khỏi đây một năm, nơi này sẽ trở thành chiến trường chính của hắn, sau này hắn chỉ còn một mục đích, chính là phải giết chết kẻ địch!

Bình Luận (0)
Comment