Lúc này, mắt Sở Phong trở nên lạnh lẽo, trước hết hắn cần phải tránh được một kích trước khi chết của Thương Lang, đó mới là trí mạng.
Hắn phản ứng nhanh chóng, toàn thân áp sát mặt đất, cặp răng nanh sáng lóe trắng như tuyết, nhưng nó cũng khiến người ta vô cùng sợ hãi, bay sát qua thân thể hắn, xuyên thủng tảng đá lớn, lao vào vách núi đá cách đó không xa, cắm rất sâu vào vách núi.
Sở Phong bò sát mặt đất, liều mạng tiến về phía Lang Vương, hắn có cơ hội tránh né những viên đạn xung quanh, nhưng hắn không làm, không chém rụng đầu thú vương, hắn không yên tâm.
Phập!
Sở Phong bò đến gần sau đó vung kiếm, chặt đứt cổ Thương Lang, đầu sói lăn lông lốc trên mặt đất, máu phun trào.
Rầm rầm rầm……
Vô số viên đạn trút xuống, hoàn toàn bao phủ khu vực này
Ầm ầm ầm……
Lại còn có cả pháo và một số loại đạn có khả năng xuyên thép.
Có người sử dụng vũ khí nóng hạng nặng điên cuồng nã đạn về phía này.
Lúc này, bên ngoài đang vô cùng ồn ào.
“Khốn kiếp, là ai, thế lực nào dám làm như thế?”
“Trời ạ, quá tàn nhẫn, họ có còn là người không? Làm như vậy quá tàn bạo, họ lại nhằm vào người có công giết Thương Lang Vương.”
Tất cả những người xem phát trực tiếp đứng phắt dây, hận không thể lao đến đó, thắt cổ những kẻ đang nã đạn kia.
“Tiêu rồi, hắn vừa chiến đấu hết mình với Thương Lang Vương, vừa rồi nhìn hắn bước đi cũng không ổn, hơi lảo đảo. Bây giờ lại gặp đuổi tận giết tuyệt này, làm sao hắn có thể sống sót được đây?”
Quần chúng vô cùng phẫn nỗ.
Lúc nay, bất kể người nào xem đều cảm thấy vô cùng tức giận, không thể chịu nổi, muốn hét to lên, hy vọng có thẻ tìm ra toàn bộ những tên đao phủ này để giết.
“Nơi này của các ngươi có câu ngạn ngữ ‘bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau’, nhưng nếu không phải ngươi đã nỏ mạnh hết đà, thực sự chúng ta cũng không dám ra tay, Game over.”
Nơi xa, có người cười lạnh, rồi sau đó cười to vô cùng tùy ý.
“A……”
Thuận phong nhĩ Âu Dương Thanh la lên, anh ta như nổi điên lao về phía trước, vác vũ khí nóng, muốn liều mạng.
Lúc này, mắt của anh ta đỏ lên, cần tiến thêm một bước nữa, như vậy anh ta mới có thể dùng thính giác hơn người để đoán được địch ở nơi nào.
Thiên lý nhãn Đỗ Hoài Cẩn cũng phát điên, y liều mạng lao về phía trước, y đang liên tục báo cho Diệp Khinh Nhu và Trần Lạc Ngôn, phân bố vị trí cụ thể của địch.
“Chúng mày đều đáng chết.”
Bốn người này đều phát điên, không ngờ rằng sẽ có những người điên như vậy, chúng lại hạ độc thủ với người giết Thương Lang Vương.
Giữa khu đất, tràn ngập khói thuốc súng, trên mặt đất có vô số hố to, chúng đều do vũ khí nóng gây ra.
Giờ phút này, Sở Phong nằm ở phía dưới thi thể của con sói, mắt hắn lộ ra vẻ lạnh lẽo, trong tay hắn đang cầm vài viên đạn dài, quần áo trên người hắn cũng có một vài vết đạn.
Nhưng những viên đạn đó không xuyên qua cơ thể hắn, chúng bị hắn miễn cưỡng chống lại.
Đúng là hắn đã tiêu hao hết sức lực, nhưng sức bền của thân thể hắn vượt ngoài tương tượng. Hắn chưa bị những kẻ trong bóng tối bắn chết.
“Chúng mày đều phải chết.” Sở Phong lạnh nhạt nói.
Hắn nằm ở chỗ này không nhúc nhích, tiến hành phương pháp hô hấp đặc biệt, một năng lượng thần bí đang lưu động, nó khiến thân thể khô kiệt của hắn chậm rãi khôi phục lại.
Ở sâu trong rừng, có mấy người tóc vàng đang cười, có một vài người không hề kiêng dè chút nào, bởi đối với họ, thời khắc thu hoạch đã đến rồi.
Kia là một con thú vương, là báu vật quý giá, tuy không phải họ săn giết, nhưng cuối cùng lại thành chiến lợi phẩm của họ, các quốc gia đều muốn có.
“Ha ha……”
Bọn họ vui mừng cười to, tiếng cười vang vọng khắp khu rừng, họ đã lệnh cho cấp dưới đi thu chiến lợi phẩm, chuẩn bị rút lui cấp tốc.
Hai bóng người vọt tới, hai người này có khuôn mặt Châu Á, đến để hội hợp với mấy người kia, hiển nhiên đây là hai gã thủ lĩnh, hai người này cũng rất kích động, bởi vì thu hoạch quá lớn.
“Lý, có thể nói hành động lần này thật hoàn mỹ.” Một người trung niên tóc vàng cười lớn, vóc người khá cao, có vẻ khá ngang tàng.
Người được gọi là Lý gật đầu, cười, nói: “Vô cùng thuận lợi, hiện tại thú vương thuộc về chúng ta, đáng chúc mừng. Nhưng chúng ta phải nhanh chóng rút lui, tránh đêm dài lắm mộng.”
“Đúng vậy, chúng ta phải mang theo thú vương nhanh chóng rời đi.” Một ông lão tóc vàng gật đầu, phát âm của ông ta rất kỳ lạ, có vẻ hơi gượng gạo, nhưng ông ta cũng cười, nói: “Điều này khiến tôi nhớ đến một vài câu thơ của Châu Á, rất hợp với tình hình này ‘sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh’ (*), ha ha...”
(*) Sự liễu phất y khứ/ thâm tàng thân dữ danh: trích trong bài thơ ‘Hiệp khách hành’ của Lý Bạch nghĩa là làm xong việc rũ áo ra đi, giấu kín thân thế và danh tiếng.
Những thủ hạ của bọn họ vác vũ khí nóng, hành động nhạy bén, lao nhanh về phía trước, chuẩn bị chuyển thi thể của Thương Lang đi, ai cũng vô cùng phấn khích.
Chuyện này đối với họ mà nói, vô cùng thuận lợi, không có thương vong, nhưng lại chiếm được một kho báu quý giá nhất, tất cả đều vô cùng hưng phấn.
Bọn họ không phải người đứng đầu nhưng cũng được chia một chén súp.
Những người này đa sắc tộc, có người phương tây, có người phương đông, trên người họ có khí chất tương tự, đó chính là hung hãn.
“Rác rưởi.”
Thiên Lý Nhãn Đỗ Hoài Cẩn hầm hừ, vừa chạy như điên vừa cầm trong tay vũ khí nóng “chiến thần”, trực tiếp nổ súng.
“Bịch”
Nơi xa, đầu của một người nát vụn như dứa hấu bị vỡ nát, thi thể đổ xuống đất
Đoàng đoàng đoàng……
Đỗ Hoài Cẩn nổ súng liên tục, hai mắt anh ta như có chùm sáng màu vàng bắn ra, thị giác vượt xa so với người bình thường, có thể nói là thiên thần thiện xạ, một người một súng, liên tiếp giết sáu, bảy người.
Trong rừng vô cùng hỗn loạn.
“Báo thù cho lão đại.” Thuận Phong Nhĩ cũng ở gào lên, anh ta dùng thính giác hơn người của mình đoán vị trí của cao thủ, nổ súng liên tiếp.
Diệp Khinh Nhu còn khủng bố hơn, cô dang rộng cánh chim trắng noãn, sau khi được Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ thông báo, cô nhanh chóng tham gia cuộc giết chóc.
Rầm!
Trần Lạc Ngôn cũng giận điên, y không ngừng xông về phía trước.
Trong núi rừng, máu bắn tung tóe, nhóm người kia tổn thất rất lớn.
“Không ảnh hưởng đến đại cục.”
Sắc mặt ông già tóc vàng trầm xuống, bọn họ phát động nhanh chóng, tiếp cận nơi thi thể Thương Lang đang nằm.
“Rút lui trước đã, chắc chắn trong mảnh rừng này có nhóm thợ săn khác, điều quan trọng nhất là đem thú vương đi.”
Rầm!
Trong núi rừng, ánh lửa khủng khiếp bùng lên, ngọn lửa cực kì hung mãnh, nhóm người này bắt đầu phản kích.
Vũ khí hạng nặng mà họ đem tới có thể nói là hung ác điên cuồng, quét sạch núi rừng, họ muốn áp chế đám người Diệp Khinh Nhu, Âu Dương Thanh, để kéo dài thời gian.
Bọn họ đông người, hơn nữa bên ngoài họ còn có người tiếp ứng.
“Mẹ kiếp, sao lại có nhiều người như vậy? Đây không phải tội phạm hay đầu gấu bình thường, sao bọn họ có thể đến Châu Á được?” Đỗ Hoài Cẩn giật mình.
Chừng hơn một trăm người, phân bố trong rừng bắn nhau với bọn họ.
“Nhiều người hơn nữa cũng phải giết, báo thù cho Sở Phong.” Diệp Khinh Nhu nói, băng qua núi rừng, thực hiện hành động tru diệt.
“Hai người cẩn thận, tôi đi giết mấy con cá lớn.” Trần Lạc Ngôn nói.