Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Vèo!
Ngay sau đó, bọn họ biến mất, xé rách vũ trụ tinh không.
Sau khi xuất hiện trở lại, bọn họ đã đến bên ngoài Đại Uyên.
Vị Thần này rống lên, hắn ta tất nhiên có thể cảm giác được, nội lực Sở Phong đã thâm hậu hơn hắn ta rất nhiều lần, trong cơ thể giống như có dao động khủng bố cấp Thần Vương.
Hắn ta liều mạng, hắn ta bùng nổ, muốn quyết một trận tử chiến.
Xích!
Sở Phong phất tay, ném hắn ta vào trong Đại Uyên.
"A…" Chỉ có một tiếng kêu thê lương thảm thiết, cho dù hắn ta phá lên hay không, chìm vào trong Đại Uyên đều là chết, bởi vì hắn ta cũng không có Thạch Hạp bảo vệ.
Quả nhiên, hắn ta hóa thành tro bụi.
Đơn giản lại nhanh chóng, trận chiến kết thúc.
Nhưng cả người Sở Phong cũng ướt mồ hôi lạnh, vừa rồi hắn có chút lo lắng, sợ bị Đại Uyên nuốt chửng, nhưng hiện tại xem ra nếu áp chế đủ tốt thì sẽ không xảy ra vấn đề.
Dù sao lần này cũng không kiêu ngạo giống lần trước có Thiên Tôn.
Hắn trở về không gian bên ngoài trái đất, hồ ly đá đang nguyền rủa, mắng Sở Phong không biết xấu hổ, muốn liều mạng với hắn.
"Tiền bối, dừng, ngươi mau nhìn xem, hài tử của ta có phải nó đang loại bỏ mê man trong bào thai?" Sở Phong rất giật mình, sau khi tiểu đạo sĩ nhìn thấy hắn đại chiến, sững sờ ở đó, hai tròng mắt sáng tối bất định.
"Hả, có nghĩa là?" Hồ ly đá gật đầu.
Nhưng sau đó, cho dù Sở Phong gọi như thế nào, dẫn đường như thế nào, tiểu đạo sĩ vẫn không thể hoàn toàn thức tỉnh trí nhớ kiếp trước.
"Con trai, nhìn xem, đây là bảo vật gia truyền nhà chúng ta!" Sở Phong bỗng nhiên hô lên như vậy.
"Đâu? Của ta, cha, lập di chúc, truyền lại cho ta!" Tiểu đạo sĩ
"Ta không thể đánh chết ngươi!" Sở Phong đè nó xuống, bắt đầu điên cuồng đánh lên mông nó.
"Ôi, đau chết ta, phụ thân, ngươi dừng tay lại cho ta, ta muốn nương ta! Ta muốn để nương báo thù cho ta, sao ngươi có thể xuống tay tàn nhẫn như thế với ta?!"
"Cha, ngươi lại gạt ta, bảo vật gia truyền đâu? Ta nói ngươi, cướp lá bùa màu đen của ta đến nay chưa trả, còn ức hiếp ta đủ kiểu!" Tiểu đạo sĩ khó chịu.
"Lần này ta bồi thường cho ngươi, cho ngươi lá bùa!" Sở Phong suy nghĩ, bản thân mang về rất nhiều lá bùa như vậy, tiểu đạo sĩ nhất định sẽ rất vui vẻ và kích động.
"Thật sự?!" Tiểu đạo sĩ lập tức nhảy dựng lên, lau sạch nước mắt nói: "Ngươi thật sự sẽ đưa cho ta?"
Nó luôn nhớ mãi không quên, nhớ thương rất lâu, thậm chí còn nghi ngờ, cả đời này sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa, nó lo lắng người cha không đáng tin cậy này đã đánh mất, không hề trả lại cho nó.
Sở Phong suy nghĩ một chút, lấy lá bùa màu đen ra trước, lần trước hắn đi luyện ngục tiễn một người lên đường, dùng chín phần, chỉ còn sót lại một chút, lóe lên hắc quang.
"A…" Sau khi tiểu đạo sĩ nhìn thấy, kêu lên thảm thiết.
Cuối cùng, nó bật dậy, đánh về phía Sở Phong, vẻ mặt kia, quả thực là sống không thể không quên, hét lên: "Phụ thân, ta liều mạng với ngươi!"
Gương mặt vốn dĩ tinh xảo đẹp đẽ của tiểu đạo sĩ bỗng chốc sụp đổ, có thể nói là lập tức biến thành màu đất, dáng vẻ nho nhỏ kia thực sự giống hệt như nhân sinh không còn gì luyến tiếc.
Nó ngao ngao kêu lên, muốn liều mạng với Sở Phong.
Sau đó lại lập tức giống như bệnh tim tái phát, lấy hai tay ôm chặt ngực mà kêu đau, đi lại bất ổn, cơ thể lảo đảo, thiếu chút nữa đã lăn đùng ra đất.
Lúc này tiểu đạo sĩ giống như tuổi già sức yếu, ngay cả việc đứng yên một chỗ cũng khó khăn, tức đến nỗi lồng ngực nhỏ cũng phải kịch liệt phập phồng, dáng vẻ muốn ăn thua đủ với Sở Phong.
Tiểu Chu Tước trông thấy cảnh này không khỏi há hốc miệng, nhóc cảm thấy vô cùng kỳ quái mà quan sát hai cha con nhà này.
Thiên Tôn què chân cũng không biết nên nói gì mới phải, bởi đôi cha con kia đúng là hiếm thấy. Nó đã thấy qua đứa trẻ cứng đầu khiến phụ thân phải đau đầu mệt nhọc, nhưng lại chưa nhìn thấy người cha cứng đầu khiến đứa con phải tức hổn hển!
“Con trai, ngươi phải kiên cường!” Sở Phong lập tức đỡ lấy tiểu đạo sĩ, dáng vẻ rất chi là “trịnh trọng”, trong đó còn bao hàm cả khích lệ và cổ vũ.
Tiểu đạo sĩ hết nhìn dáng vẻ kia của lão cha nhà mình, lại nhìn đến lá bùa chỉ còn sót lại một mẩu trong tay hắn, liền cảm thấy tâm như tro tàn, thực sự không muốn sống nữa, nó hận không thể đập đầu xuống đất, thế nhưng cuối cùng vẫn là dùng sức đâm vào người Sở Phong.
Nó thực sự hoàn toàn tuyệt vọng. Lúc trước vẫn còn nhung nhớ không ngừng đâu, vẫn luôn chờ Sở Phong trả lá bùa lại cho nó, nhưng hiện tại nó nhìn thấy cái gì? Lá bùa màu đen của nó chỉ còn dư lại một mảnh bé bằng cái móng tay, chín phần đều bị Sở Phong dùng hết, chuyện này khiến nó cảm thấy như sét đánh ngang tai, mất hết hy vọng.
“Ma đầu Sở Phong, ta muốn quyết chiến với ngươi, ngươi ở con đường luân hồi cướp mất lá bùa của ta thì thôi đi, bây giờ lại chặt đứt con đường phía trước của ta, ô ô... tiểu đạo ta quá đáng thương, không muốn sống nữa!”
Hai mắt nó hồng rực, tay nhỏ không ngừng lau nước mắt, cảm giác quá ư uất ức. Nếu như người kia không phải là cha ruột của nó thì nó đã xử đẹp từ lâu rồi!
“Ài!” Sở Phong thở dài một hơi, đưa tay sờ đầu nhỏ của nó, kết quả tiểu đạo sĩ liền muốn cắn hắn, lần nữa coi hắn thành cây cột đá, lại tiếp tục đâm đầu vào.
Giờ phút này, hai mắt tiểu đạo sĩ đẫm lệ, nó đã nghĩ về tương lai sau này, còn lên kế hoạch trở thành một vị Thiên Tôn siêu việt, sau đó hiệu lệnh dương gian, kết quả bây giờ... quá lận hận.
Ngay lúc nó đang cúi đầu hai mắt sưng đỏ đong đầy nước mắt, trông thấy thứ gì cũng nhòe cả đi, thì đột nhiên phát hiện lão cha nó đang giơ một vật thể có hình dáng dài đong đưa trước mặt nó.
“Đại ma đầu ngươi tránh ra, tiểu đạo ta nhận thua!”
Nó rất rất tức giận và phẫn uất, còn đang suy xét có nên tính sổ với lão cha hay không, bởi lẽ lão cha này quá đáng hận, quá vô sỉ, Sở Phong thực sự khiến nó tức đến không chịu nổi.
“Đây là... cái gì?!” Tiểu đạo sĩ đột nhiên lắp bắp.
Cứ cho rằng hai mắt nó nhòe đi vì lệ nhưng chung quy vẫn có thể mơ hồ trông thấy, sao lại có cảm giác thứ kia giống như... một lá bùa màu đỏ rực?!
Thế là nó lập tức dụi hai mắt, lau đi hết thảy nước mắt, đến khi hoàn toàn nhìn rõ thì lá bùa thì trước mắt nó đã hiện lên ánh sáng đỏ hồng, lá bùa màu đỏ lấp lánh đang tỏa ra hoa văn thần bí.
“Thật sự... là loại lá bùa kia sao?!” Tiểu đạo sĩ khó mà tin nổi kêu lên, thoắt cái đã giật đến tay, lập tức lật qua lật lại quan sát, nhìn đến nỗi hai mắt đều toát ra lam quang.