Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tiểu đạo sĩ lập tức nín khóc, nước miếng cũng sắp chảy cả ra, vuốt ve một hồi lâu giống như chạm vào trân bảo tuyệt thế vậy, mãi đến cuối cùng thì nó mới tỉnh ngộ, hai tay lập tức túm chặt lá bùa, sau đó cảnh giác lùi lại nhìn về phía Sở Phong.
“Con trai, quà mà cha tặng ngươi có được không?” Sở Phong trưng ra dáng vẻ người cha hiền, khắp mặt đều là nụ cười hóa ái.
Tiểu đạo sĩ khẽ giật mình, cha ruột của nó đổi tính phỏng? Thực sự tặng nó lá bùa này? Mà lá bùa này ở đâu mà ra, cũng quá quỷ dị rồi đi!
Thế nhưng sau phút thất thần ngắn ngủi, sắc mặt tiểu đạo sĩ lại hơi đen lại.
Bởi vì nó đang dần tỉnh ngộ, càng nghĩ kỹ càng cảm thấy không thích hợp cho lắm, bởi cha ruột hắn nào phải người phúc hậu gì cho cam, rõ ràng là đang cố ý làm thế, đang trêu đùa nó, muốn trông thấy dáng vẻ không muốn sống của nó!
“Quá không biết xấu hổ!” Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn tít lại, ở đó mà nghiến răng nghiến lợi, người kia thực sự là cha nó sao? Sao lại có thể đáng ghét như thế, đáng hận như thế! Nó muốn đánh người.
Nhất là bây giờ, trông thấy khí chất cha hiền đang nở rộ của Sở Phong khiến nó thực sự giận đến không biết giải tỏa ở đâu, càng nhìn càng muốn quyết chiến với Sở Phong một trận!
Sở Phong vội vàng ho một tiếng, lập tức thu liễm ít nhiều, nếu không thì con trai hắn sẽ tức đến hỏng mất.
Tiểu đạo sĩ vẫn khó chịu như cũ, nó chưa từng gặp qua người cha nào hố con trai mình như thế đâu!
Chỉ có điều, rất nhanh thì nó đã nghĩ lại chút chuyện xưa. Nó cảm thấy vị cha ruột này chắc hẳn là ôm một nửa thù hận mà giáo dục nó đi.
Bởi vì khi ở dị vực, nó đã vì bảo vật gia truyền mà lừa Sở Phong rơi lệ, kết quả đây chính là... ăn miếng trả miếng?!
“Ngươi muốn bồi thường cho ta? Vậy thì nói cho ta biết, bảo vật gia truyền nhà chúng ta rốt cuộc là thứ gì?” Tiểu đạo sĩ thực sự không cam tâm a.
“Bảo vật gia truyền nhà chúng ta gói gọn trong tám chữ, ngươi ghi nhớ cho tốt!” Sở Phong lập tức trưng ra dáng vẻ trịnh trọng.
Tiểu đạo sĩ nghe vậy liền trở nên nghiêm túc, người cha này cuối cùng cũng bộc phát từ tâm, thực sự nói cho nó nghe chuyện này sao?
Sở Phong nghiêm túc cực kỳ, dõng dạc nói: “Nhớ kỹ, nghĩa bạc vân thiên, đôn hậu thuần thiện!”
Tiểu đạo sĩ nghe xong lập tức hóa đá, nó thực sự muốn đánh người, không muốn nói chuyện với lão cha này nữa, mấy chữ kia không phải là Luân Hồi Vương cùng Sở Ma Vương trước kia khi mua danh chuộc tiếng đã sử dụng hay sao?
“Đến, ta giới thiệu cho ngươi một chút, đây là Thiên Tôn thạch hồ, là tỷ tỷ của Chu Diễm.”
Tuy rằng đã nhìn qua, thế nhưng tiểu đạo sĩ nó còn lâu mới tin tưởng vị trước mắt này chính là Thiên Tôn.
Sở Phong lại lần nữa mang mọi người lên đường, bắt đầu rời khỏi Côn Lôn, hoàng độ tiến về phía tây.
Trên đường đi, tiểu đạo sĩ bị trấn trụ, bởi vì nó cảm giác được thạch hồ què chân kia thực sự là một vị Thiên Tôn, hơn nữa còn đến từ dương gian!
Nhất thời nó liền có một nhiệm vụ mới, Sở Phong sắp xếp cho nó cõng thạch hồ, từ đó lĩnh giáo nhiều hơn nữa.
Thiên Tôn què chân mang theo vẻ nghi ngờ và hoài nghi nghiêm trọng, tiểu đạo sĩ mồm mép lưu manh này kiếp trước thực sự cũng là một Thiên Tôn?
“Khục, Thiên Tôn chi tư!” Tiểu đạo sĩ lập tức lộ ra dáng vẻ ngượng ngùng, chỉ có điều nhìn thế nào cũng không thấy bản mặt dày của nó có khả năng thẹn thùng.
Đây là cố ý giả bộ nai tơ, hơn nữa còn nghiêm túc giả ngây thơ, muốn lấy hình dáng trẻ con để mê hoặc thạch hồ.
Thiên Tôn què chân rất nhanh đã lộ ra sắc mặt khác thường, tiểu đạo sĩ này vừa nãy còn trưng ra dáng vẻ nhân sinh không còn gì luyến tiếc đó, vậy mà bây giờ thay đổi đến chóng mặt. Quả thực không biết nên nói tâm thái của nó tốt hay là da mặt nó dày vô đối nữa, vừa khóc xong đã ổn định tâm thần, muốn từ trên người Thiên Tôn nó đào bới chút bí pháp kinh văn.
Nhất là khi tiểu đạo sĩ biết được Sở Phong và thạch hồ đã từng bắt tay, lần này mang về tận bốn lá bùa, tiểu đạo sĩ trực tiếp kinh ngạc đến thảng thốt, muốn đi vào cấm địa thêm lần nữa, sau đó dọn sạch nơi nó, lấy hết tất cả tạo hóa ở trỏng, đào đến ba tấc đất, một cọng cỏ cũng không bỏ qua!
...
Sở Phong lại lần nữa đến núi Olympus, mười hai gốc thực vật năm đó đến nay chỉ còn dư lại năm gốc, một nửa đều đã chết, nhưng gốc Ô Kim Đằng vẫn còn, lôi đình chớp động, gần như trở thành một trong những cao thủ của phương tây.
“Zeus?” Hắn nhẹ nhàng thở dài, rời khỏi.
Sau đó Sở Phong đi đến tổng bộ giáo đình, lúc trước nơi này bị đánh thành vùng đất cằn cỗi, hóa thành địa phương hoang phế, bởi vậy mà bây giờ vẫn còn lộ ra vẻ tàn tạ, có một lão giả tọa trấn ở đó.
Sở Phong biến mất khỏi nơi này, đi đến miệng núi lửa ở phương tây, không ngừng xâm nhập tiến vào một mảnh bí cảnh dưới lòng đất, bí cảnh này cũng được coi như một không gian xếp chồng, có rất nhiều thực vật đang sinh trưởng, hơn nữa còn mọc ra từ trong dung nham.
Sở Phong bỗng nhiên trông thấy một quả trứng màu đen, bề mặt còn có hoa văn trơn mịn đang tỏa ra ánh sáng trong suốt, nó ở chỗ sâu trong dung nham, đang ẩn hiện trong khu vực tạo hóa của bí cảnh.
“Bất Tử Phượng Vương.”
Sở Phong lập tức lộ ra sắc mặt khác thường, hắn tìm thấy một vị cố nhân, tuy rằng vị kia còn chưa phát sinh lột xác, còn đang tiến hành tiến hóa một tầng sâu khác, thế nhưng đâu cũng coi như là niết bàn.
Bất Tử Phượng Vương, trước kia là một nữ vương có khí chất lãnh tuyệt, là người nổi bật trong số những tiến hóa giả phương tây, từng cùng Sở Phong gặp mặt, từng kết thân với hắn ở thành Thuận Thiên, hơn nữa còn cùng nhau đại chiến Schiele ở Long Hổ Sơn.
Lúc trước khi từ biệt cũng không nhìn thấy nàng ta, không ngờ là nàng ta tự có cơ duyên của mình.
Theo Sở Phong, chỉ cần còn sống là tốt rồi.
Hắn cũng không làm phiền nữa, chỉ đứng ở nơi này nghĩ về quá khứ, lặng lẽ xuất thần. Không lâu sau đó hắn liền biến mất, tìm kiếm một vài gốc cây quý trong những không gian xếp chồng của phương tây, sau đó đem trồng ở phụ cận.
Các loại dị thụ và dược bảo được Sở Phong nhìn trúng đã khôi phục cùng với Địa Cầu, tất nhiên không thể coi thường những thứ này, bởi một khi trưởng thành thì sẽ thuộc đỉnh cấp nhất phương tây.
Sau đó, Sở Phong mới hoàn toàn rời khỏi.
Hắn tiếp tục đi một chuyến đến Thánh Thành phương tây, thánh địa tam giáo Jerusalem.
Ở đây, hắn trông thấy một số tiến hóa giả, cuối cùng liền phát hiện một tiểu nữ hài tóc vàng đang cưỡi Kình Vương ở trong hải vực cách đó không xa, ánh mắt cực kỳ thuần khiết, nhóc ta đang lật xem kinh thư cổ.