Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong lẳng lặng quan sát, bởi vì khoảng cách rất xa nên hắn cũng không đi làm phiền làm gì, trước kia khi hắn đến phương tây đã từng gặp qua tiểu nữ hài kia, cô nhóc đang cứu giúp một con Kình Vương.
Lấy tu vi hiện tại của hắn tất nhiên có thể nhìn thấu hết thảy của cô nhóc, bởi vậy rất nhanh đã bắt được một chút trong hồn quang của tiểu nữ hài.
Tiểu nữ hài là hậu duệ của Địa Cầu thượng cổ, là hậu đại may mắn sống sót trong số những người già và trẻ em bị đám kỵ sĩ tinh không truy sát năm đó.
Hoàng Ngưu cũng như vậy, là hậu đại của những sinh linh trốn chạy kia.
Nhưng những người có thể sống sót đều mai danh ẩn tích trong tinh không, sau khi Địa Cầu khôi phục, tiểu nữ hài kia cũng giống như Hoàng Ngưu, ngay từ lúc đầu đã đặt chân lên hành trình trở về, tìm về tổ địa.
Sở Phong không có quấy rầy cô nhóc, chỉ yên lặng rời khỏi.
Hắn lại quay về phương đông, trở lại chỗ cũ liền trông thấy một số thi cốt, hắn không khỏi âm thầm thở dài, có một số tài phiệt hủy diệt như văn minh ngoại địa và viện nghiên cứu Tiên Tần.
Ngoài ra, hắn còn trông thấy một bộ xương rắn rất to ở Thái Hành Sơn, bạch xà kia đã chết.
Cuối cùng, Sở Phong yên lặng xem một bộ điện ảnh – Sở Thần Vương trở về.
Xem bộ điện ảnh này khiến hắn nhớ lại quá khứ, có chút trầm mặc, rất nhiều chuyện đều một đi không trở lại, cũng không bao giờ có khả năng làm lại nữa, rất nhiều người không còn khả năng tương phùng.
Hắn không cùng Chu Ỷ Thiên nói lời tạm biệt, chỉ âm thầm chuẩn bị cho người ta một số dị quả cùng đại dược, tất cả đều là do hắn hái ở nơi sâu trong bí cảnh xếp chồng của Côn Lôn.
Sau đó không lâu, trước khi rời đi, Sở Phong liền phát hiện ra Kim Cương cùng Thiên Thần Ngân Sí trong số tứ đại dị nhân năm đó, hắn đã từng giao đấu với bọn họ, nhưng khi ấy chỉ cần cười một cái đã hóa tan cừu hận.
Sở Phong ở trong bóng tối âm thầm chiếu cố một chút, không có đi đến gặp mặt bọn họ, cứ như vậy liền rời đi.
Bởi vì một khi bị người dương gian biết được hắn có quan hệ gần gũi với người nào, nói không chừng sẽ khiến người đó rước tai họa diệt thân.
Sở Phong cứ như vậy mà đi xa, triệt để rời khỏi Địa Cầu, chính thức bước chân lên hành trình của hắn!
Sở Phong xuất hiện ở khu vực sâu trong vũ trụ, vừa tối tăm vừa yên tĩnh, không một ai biết hắn đã trở lại.
Tinh cầu Hải Âm là một tinh cầu không lớn, thế nhưng tương đối mà nói thì cũng được tính là tinh cầu sinh mệnh có chút tiếng tăm, bởi nó đã đạt đến trình độ văn minh tiến hóa cấp sáu.
Thời đại rất lâu trước kia, nơi này đã từng phồn thịnh không gì sánh được, Hải Thiên Tộc cắm rễ ở vùng đất này, từng an an ổn ổn đứng trong mười năm vị trí đầu của vũ trụ, thế nhưng bây giờ lại trở nên nghèo đói túng quẫn.
Sở Phong đến rồi, hai mắt lộ ra phù văn màu vàng, hắn dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh quan sát đại dương mênh mông vô tận phía trước, lần này hắn đến Hải Thiên Tộc chính là để gây chuyện.
Trước khi rời đi, hắn phải giải quyết sạch sẽ bè lũ phản bội của âm gian, trước kia đã có người chủ động quy hàng dương gian, còn cung cấp không ít tư liệu về hắn và những người thân thích với hắn cho người dương gian để lấy lòng.
Về những chuyện này, hắn từ hồn quang của những Thánh giả dương gian khi bị hắn giết chết đã hiểu được rõ, đồng thời còn biết được có mấy vị thần xuất hiện ở âm gian, bởi vậy hắn muốn tự mình xử lý sạch sẽ.
Ầm!
Mặt nước tách ra, sóng lớn dâng lên cao đến mấy vạn trượng, gần như xé tan những đám mây trên trời, để lộ ra cung điện san hô đỏ rực dưới đáy biển.
“Người nào?” Rất nhiều người lập tức xông ra từ trong cung điện, phần lớn là những lão giả đang nghị sự, đang thảo luận về vấn đề sau khi tiến vào dương gian thì sẽ phát triển như thế nào.
Bởi vì bọn chúng đã sớm đầu quân cho một trong số những gia tộc của dương gian, hơn nữa hiệu suất làm việc còn rất cao. Cũng vì cam kết này, cho dù trong tộc không có cao thủ kinh diễm âm của gian thì bọn chúng vẫn có thể tiến vào dương gian.
“Hả?!” Thế nhưng sau khi nhìn thấy Sở Phong, đám người kia liền cảm thấy lông tóc dựng đứng, trong lòng sợ hãi cực độ.
Bọn chúng rốt cùng đã làm ra chuyện gì thì trong lòng rõ ràng nhất, nếu không phải ngay từ đầu đã dâng lên các loại tin tức khiến người dương gian nắm được hết thảy thông tin của Sở Phong, phục vụ cho người dương gian tiến hành thôi diễn, thì có lẽ đã không có nhiều người bỏ mạng đến vậy.
Thần sắc Sở Phong lạnh lẽo, căm hận đến không gì sánh được, hắn cùng Thiên Hải Tộc trước nay chẳng có bất cứ quan hệ nào, cũng chưa từng kết thù chuốc oán qua, thế nhưng giờ phút mấu chốt bọn chúng lại nhảy ra đâm sau lưng hắn, đầu cơ trục lợi, hại chết những người bên cạnh hắn.
“Phốc!”
Một cước của Sở Phong bất ngờ đạp xuống, mặt biển trong bán kính mấy trăm dặm của nơi này lập tức trầm xuống, một số người còn trực tiếp bị ép thành bột mịn, hình thần câu diệt.
“Kẻ nào, là ai dám đến Hải Thiên Tộc ta diễu võ dương oai!” Bên dưới đáy biển còn có một tòa địa cung khác. Lúc này có một lão giả tóc tai bù xù xuất hiện, con ngươi trừng lớn, hai mắt bắn ra hai luồng kim quang, xuyên qua địa cung truyền đến bên ngoài.
Ầm!
Đáy biển phút chốc nổ tung, một lão giả hơi thở hỗn loạn đứng dưới đất, thực lực không mạnh không yếu, năng lượng đã nồng đậm đến độ đạt đến cảnh giới Ánh Chiếu.
Người này chính là một lão quái vật, thọ nguyên không còn nhiều, bởi vì trong người có nội thương nên vẫn luôn bế quan. Trên thực tế, rất nhiều năm trước đây lão đã đạt đến cảnh giới Ánh Chiếu rồi.
Sau lưng lão còn có hai người nữa, nguyên bản đều là đồng tử, thế nhưng hiện tại đã trở nên già nua, trở thành Thánh giả.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Hải Thiên Tộc lại không chịu an phận. Khi âm gian xuống dốc, cường giả các tộc biến mất, thì trong tộc bọn họ vẫn có lão quái vật cấp Ánh Chiếu tọa trấn như cũ, tất nhiên sẽ không cam tâm ẩn núp nữa mà muốn quật khởi, khôi phục lại huy hoàng trước kia.
“Hắn là Sở Phong!” Một vị Thánh giả run run báo cáo, là đồng tử năm đó – nay đã trở thành Thánh.
“Sở Phong? Ha hả, ngươi đang đi tìm chết sao?!” Lão quái vật cấp Ánh Chiếu hiển nhiên không nắm rõ tình hình hiện tại. Trong ấn tượng của lão, hơn một năm trước Sở Phong vẫn còn là tiến hóa giả cấp Á Thánh, bây giờ nhiều lắm cũng chỉ là Thánh giả mà thôi. Bởi vậy mà lúc này lão chẳng thấy Sở Phong có gì đáng uy hiếp, chỉ cho rằng hắn ngu ngốc tự dâng mình lên tận cửa, tự tìm đường chết.