Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2035 - Chương 2035: Thận Hư (1)

Thánh Khư Chương 2035: Thận hư (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Điều này làm cho trái tim của Sở Phong đập thình thịch, cảm giác được một trận kích động.

Mày hắn nhíu lại càng sâu, tinh thần tập trung cao độ để nghiên cứu văn tự trên bia đá. Hắn có chút hối hận vì sao lúc trước mình không khiêm tốn thỉnh giáo Thạch Hồ nhiều hơn, nghiên cứu cho thấu triệt mấy văn tự Dương Gian cổ xưa này.

Hiện tại hắn chỉ có thể suy diễn và đoán chữ được chữ mất, liên hệ với câu trước câu sau để đoán ra đại khái.

Sở Phong dịch vô cùng vất vả mới hiểu được từng chút một của văn bia.

Càng đọc hắn lại càng thay đổi sắc mặt, trong lòng như có sóng to gió lớn.

Văn tự của sinh vật cấp Đại Vũ kia từng đề cập đến một chuyện. Con đường tiến hoá của niên đại vô cùng cổ xưa kia cũng trập trùng lên xuống, có thời kỳ huy hoàng mà cũng có thời kỳ xuống dốc.

Trong đó, ở một vài thời kỳ phát triển rực rỡ, con đường tiến hóa từng được phân nhánh, nền văn minh được chia ra các nhánh khác nhau.

Nền văn minh tiến hóa bây giờ chỉ là một nhánh của nền văn minh trước sau vài lần phân nhánh mà thôi!

Khi đọc đến lời này, Sở Phong cứng người lại, nội tâm rung động mãnh liệt. Thì ra nền văn minh tiến hoá bây giờ chỉ là một nhánh!

Nếu hiểu ngược lại thì sẽ phát hiện một điều kinh người.

Sinh vật cấp Đại Vũ cho rằng nếu truy tra những nhánh kia, biết đâu chúng không phải hoàn toàn sai lầm? Nhưng nếu là như vậy thì hào quang của những nền văn minh đó đang chiếu rọi ở đâu?

Sở Phong tiếp tục đọc xuống phần dưới, nghiêm túc nghiên cứu văn bia này.

Ánh sáng của các nền văn minh Tiến Hoá khác đang chiếu ở nơi nào?

Sinh vật cấp Đại Vũ cũng nhắc đến vấn đề này trên văn bia. Đây là nghi vấn mà Sở Phong khó khăn lắm mới dịch ra được.

Theo suy đoán của người nọ, việc con đường Tiến Hoá đã từng mấy lần phân nhánh hình như do một lý do bí ẩn gì đó, có lẽ là những cửa ải vô cùng trọng yếu, là điểm mấu chốt nhất trong lịch sử văn minh Tiến Hoá.

Vậy vì sao hiện nay lại chỉ có một nhánh còn tồn tại? Những nhánh khác đáng lẽ cũng cùng tồn tại mới đúng, mà có khi chúng còn trọng yếu hơn nhánh lúc này.

Sinh vật cấp Đại Vũ đoán rằng có lẽ còn có những nhánh Tiến Hoá khác rực rỡ hơn cả nhánh hiện nay, nhưng rốt cuộc chúng đã rẽ nhánh đến đâu, và làm sao có thể tìm được chúng?

“Không có văn hóa thật đáng sợ.” Sở Phong tự giễu. Lúc này đầu hắn rất đau, dù đã vận chuyển hồn quang cấp Thần để thôi diễn nhưng vẫn có vài chữ không thể nhận ra.

Văn bia này không ngắn, mà hắn cũng chỉ mới dịch ra hơn một nửa. Hắn mơ hồ cảm thấy có vài đoạn cực kỳ quan trọng, phải dịch cho rõ ra mới được.

Biết rõ một phần ghi chép quan trọng đang ở trước mắt nhưng lại không thể dịch ra, đúng là một chuyện khiến người ta chỉ biết thở dài bất lực. Đành phải cố hết sức mà suy ngẫm vậy!

“Khư?!”

Sở Phong cau mày, hắn nhìn đến một chữ hình như vô cùng mấu chốt!

Sinh vật cấp Đại Vũ khi nhắc đến chữ này có nhấn mạnh rằng nó có quan hệ với mấy điểm mấu chốt trên lịch sử Tiến Hoá, làm cho Sở Phong giật mình, hồn quang lấp loé.

Có ý gì?!

Đầu hắn lúc này rất đau, hồn quang cũng sôi trào, dù có kết hợp diễn dịch với đoạn trên hay đoạn dưới vẫn không thể hiểu nghĩa của từ này. Sau đó, hắn sử dụng quy luật của phương pháp Trường Vực để dịch.

Đó là bởi phù hiệu của Tràng Vực là phương tiện truyền đạt trật tự trong thiên địa, là hiện thân của một loại năng lượng thần bí.

Sở Phong phát hiện chữ cổ của thời đại cổ xưa nhất của Dương Gian cũng có đặc tính của loại năng lượng thần bí này, nhưng phương thức biểu đạt của chúng lại không giống với Trường Vực.

Dựa vào đặc tính đặc biệt này, hắn tiến hành thôi diễn. Trong nhất thời, lực lượng tinh thần của hắn hao tổn vô cùng lớn, toàn thân như đang bị đốt cháy.

“Trong lịch sử Tiến Hoá, mỗi lần xuất hiện đường phân nhánh hay xuất hiện điểm mấu chốt đều đi kèm với sự xuất hiện của... khư (1)?”

(1) Khư: nghĩa là khu phế tích.

Sở Phong cuối cùng cũng nghiên cứu ra một phần ý nghĩa. Linh hồn hắn như bị thiêu đốt, phát ra hào quang nhấp nháy, lực tinh thần tỏa ra ánh sáng ngũ sắc như ngọn lửa.

Chữ "khư" này nghĩa là gì nhỉ? Sở Phong nhíu mày tự hỏi. Đằng sau chữ "khư" có văn tự, chú giải, cũng có suy đoán, thế nhưng hắn không thể dịch ra được.

Nhìn văn bia của sinh vật cấp Đại Vũ này, Sở Phong cảm thấy đây là một Tiên bia vô cùng chấn động, ghi chép lại những điều rất trọng yếu. Sinh vật cấp Đại Vũ đó hình như đã phát hiện ra điều gì nên đã thôi diễn ra rồi ghi lại!

“Đến cùng thì chữ "khư" này có nghĩa là gì? Sinh vật cấp Đại Vũ này muốn phân tích điều gì chứ?” Sở Phong thật sự rất muốn biết.

Lúc này hắn rất muốn chửi thề. "Khư" cái quỷ gì thế không biết? Thận hư (2) à!

(2) Chữ "khư" tiếng Trung là 墟, có cách viết gần giống với "thận hư" là 肾虚.

Sinh vật cấp Đại Vũ này sao không viết kiểu gì dễ hiểu hơn một chút nhỉ? Sao cứ phải xài cái thể loại chữ viết khó hiểu từ thời xa xửa xa xưa thế không biết.

May mà cuối cùng hắn cũng có thu hoạch. Sinh vật cấp Đại Vũ rốt cuộc cũng nói đến chính mình.

Sở Phong vẻ mặt nghiêm trọng nhìn mấy chữ ngắn ngủi này. Có lẽ chỉ có thể dùng "nó" để xưng hô với Tiến Hoá giả ở cấp này.

Theo lời của sinh vật cấp Đại Vũ, đến cuối cùng y đã tiến hoá thành một “thể thất bại”, có bộ dạng xấu không thể tả, trông vô cùng khủng bố. Vì lẽ đó, cuối cùng y phải quyết định rời khỏi Dương Gian.

Ngoài lý do muốn kéo dài tính mạng, nó cũng không muốn lấy bộ dạng này đối mặt với con cháu của mình.

Xấu đến không thể tả, có thân thể tiến hoá thất bại, chỉ có thể xưng hô là "nó"? Sở Phong không biết vì sao lại cảm thấy lông tóc dựng đứng, trên người toả ra khí lạnh.

Sinh vật cấp Đại Vũ chỉ nói qua loa vài lời thế thôi nhưng đã làm cho Sở Phong càng nghĩ càng thấy đáng sợ, có chút doạ người.

Sở Phong có chút xuất thần, nghĩ đến một vài thứ, ví dụ như Luyện Ngục, Tử Thành Quang Minh, đường Luân Hồi và tượng gỗ ở cuối đường.

Hắn cũng nghĩ đến mấy diểm mấu chốt quan trọng nhất trong lịch sử tiến hóa, có tầm ảnh hưởng đến tận ngày nay. Những đường nhánh kia rốt cuộc đã thông đến nơi nào?

Ngoài ra, hắn cũng nghĩ đến hộp đá và ba viên hạt giống.

Đồng thời, hắn cũng nghĩ đến những cấm địa đệ nhất ở các vùng thiên địa. Trong đó đến cùng có thứ gì, vì sao có thể sản sinh ra những lá bùa?

“Dương Gian hình như không chỉ có một, hai vùng cấm địa, nghe ra có vẻ còn lợi hại hơn.” Sở Phong như đi vào cõi thần tiên, suy nghĩ đến muôn hình vạn trạng.

Bình Luận (0)
Comment