Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong chỉ biết là sinh vật hình người của đại dương gian và đại âm gian trước kia đã giao chiến ở nơi này, tạo thành hậu quả khủng bố như thế.
Vụt!
Hộp đá phá không mà đi, lại lần nữa tiến vào trong hỗn độn.
Trên đường đi, hắn không hề gặp chuyện gì ngoài ý muốn, con đường sau đó rất buồn chán tẻ nhạt, vì để tăng nhanh tốc độ, hắn liền thôi động pháp chỉ Thiên Tôn, khiến cho nó càng phát sáng, vô số sợi năng lượng tỏa ra cung cấp cho hộp đá.
Quả nhiên, sau đó tốc độ liền nhanh hẳn!
Chuyện này quả thực giống như khai thiên lập địa, hắn vượt qua hỗn độn, không hề có thứ gì ngăn cản.
Tất nhiên là Sở Phong càng tăng thêm khẩn trương, tinh thần tập trung cao độ, sợ bản thân không cẩn thận lại đụng phải một khu vực như ban nãy, đối mặt với thi hài thần bí như vậy.
Bởi thế mà Sở Phong luôn sẵn sàng thay đổi phương hướng bất cứ lúc nào!
Còn may là dọc đường cũng coi như thuận lợi.
“Hửm?”
Hắn nhìn thấy một gốc cây tỏa ra ngân quang óng ánh, chỉ có điều mới cao có một trượng mà thôi, tuy nhiên lại phát ra âm thanh xèo xèo, tràn ngập mùi thơm nức mũi.
Trên cái cây kỳ lạ kia mọc tận mười mấy “thực quả”, là âm thanh do nó phát ra.
Vèo!
Sở Phong không chút do dự đã xông qua đó, từ trong khe hở hộp đá phóng ra một đạo ánh sáng, nháy mắt đã chém rớt một quả trái cây màu bạc, sau đó nhanh chóng thu hồi.
Sau đó, ngón tay Sở Phong khẽ run rẩy, nhanh chóng khống chế hộp đá thoát khỏi nơi này, vượt qua rất xa thì mới dừng lại.
Quả trái cây kia vậy mà lại động đậy! Vậy mà lại là một con chuột màu bạc, toàn thân trắng đến phát sáng, lúc trước nó co ro lại thành một cục, bây giờ đã vươn mình dài đến ba tấc.
Tình huống gì thế này? Sở Phong ngơ ngác, đây chính là một con chuột, trên người còn có “cuống quả” do gốc thực vật kia mọc ra.
Rất nhanh hắn đã nghĩ đến nghi chép trong bản chép tay cổ xưa về dị vực, rằng linh thực trong hỗn độn một khi đã kết ra thần quả, nếu quá lâu không có người nào hái xuống thì dần dần sẽ không ngừng lột xác thông linh, cuối cùng có thể thành tinh!
Bình thường mà nói, thần dược không có cách nào thành tinh, không thể tu hành.
Chỉ có những trường hợp cực kỳ đặc biệt mới có thể, mà lúc này Sở Phong đã được thấy tận mắt.
Hắn kinh ngạc không thôi, đồng thời cũng đề phòng, bởi vì hắn nghe nói loại sinh vật này tuyệt đối không tầm thường, không biết con chuột bạch này sẽ làm ra biểu hiện gì.
Hắn khống chế hộp đá quay ngược trở lại, muốn tiếp cận gốc quái thụ màu bạc kia, cẩn thận đánh giá.
Nơi này vậy mà lại có tấm bia chôn trong hỗn độn!
“Đây là cái gì, sao trong hỗn độn lại có bia văn?” Sở Phong kinh ngạc đến không tưởng.
Hắn cẩn thận nhìn rõ, trên bia văn chính là văn tự của dương gian, thông qua những gì thạch hồ chỉ dạy, tuy rằng hắn có tìm hiểu và học tập được đôi chút, thế nhưng những văn tự ở đây lại có vẻ còn cổ xưa hơn so với những văn tự mà hắn đã học.
“Chữ cổ dương gian?”
Sở Phong nhíu mày, dành không ít thời gian để nghiên cứu và suy ngẫm ở đây, lúc bấy giờ hắn mới nhận ra gần nửa văn tự, ít nhiều cũng đã biết chút ý nghĩa.
Sau đó, sắc mặt của hắn lập tức thay đổi!
“Lời nhắn của Tiến Hoá giả cấp Đại Vũ?!” Sở Phong vô cùng chấn động.
Chữ trên văn bia là văn tự có từ thời đại rất xa xưa ở Dương Gian, được khắc chi chít nên khá khó đọc.
Sở Phong nghiên cứu nửa ngày cũng chỉ nhận ra một phần văn tự, nhưng nội dung của nó cũng đủ khiến người ta phải hết hồn. Hắn lia mắt xuống phần cuối của bia văn mới phát hiện đây là thứ khiến hắn không thể khống chế nổi cảm xúc nhất. Phần lạc khoản (1) vô cùng chấn động lòng người, người viết tự xưng là... kẻ nửa tàn phế trên con đường đến Đại Vũ.
(1) Lạc khoản: dòng chữ nhỏ viết tên họ và ngày tháng ở trên các bức họa hay các bức đối trướng.
Sau chữ "kẻ nửa tàn phế" có hai chữ, là tên của tác giả bia văn này, nhưng Sở Phong chưa từng nghe qua.
Hắn lúc này cũng không phải cái gì cũng không biết. Ở chung với Thạch Hồ một khoảng thời gian dài giúp hắn hiểu rõ hết thảy về Dương Gian.
Tiến Hoá giả cấp Đại Vũ là sự tồn tại cực kỳ khủng bố, gần như đã đi đến cuối chặng đường tiến hoá. Một khi đã đến được cấp bậc kia thì người khác cũng không biết được loại sinh vật này sẽ lột xác thành hình dạng gì.
Không còn đường để đi, vậy chỉ có thế phá vỡ ngõ cụt mà tiến thôi!
Đối với loại sinh vật này, ngay cả Thạch Hồ cũng phải thán phục và kính nể!
“Ta tự biết sinh mệnh không còn dài, nên muốn đến Đại Âm Gian kéo dài tính mạng...”
Sở Phong đang suy ngẫm văn tự trên đó, càng khó hiểu hắn lại càng cảm thấy hứng thú, bởi vì đây là lời của sinh vật đã đến gần nhất với đỉnh cao của lĩnh vực Tiến Hoá.
Non nửa nội dung đã được hắn dịch ra.
Sinh vật cổ xưa này hình như đã đến cấp Đại Vũ từ một thời đại rất xa xưa rồi, nhưng cuối cùng nó vẫn thất bại, ngã xuống trên con đường tiến hóa, tiến vào thời kỳ suy yếu cuối cùng của sinh mệnh.
Người này muốn tiến vào Đại Âm Gian, nhưng đáng tiếc lại không tìm được đường!
Sinh vật đến được cấp bậc này tất nhiên đã từng thôi diễn qua, y cho rằng Đại Âm Gian thật sự có tồn tại.
Nhưng sau khi rời đi Dương Gian, cuối cùng y cũng chỉ tiến vào được Tiểu Âm Gian.
Tuy nhiên, y cũng phát hiện ra điều dị thường ở đây. Y tìm thấy bên trong Hỗn Độn có các loại dấu vết của chiến trường từ một khoảng thời gian vô cùng xa xôi, cảnh tượng khiến người ta thập phần sợ hãi.
Theo suy luận của sinh vật này, đây có thể là tàn tích của cuộc đại chiến thời xa xưa mà cao thủ Tiến Hoá cấp Cứu Cực đã lưu lại.
Tiếp sau đó, người này lại phát hiện ra manh mối mới, khiến y phải thay đổi sắc mặt, lại có chút khủng hoảng.
Y cảm thấy nơi này thật không đơn giản. Dù chỉ còn lại những mảnh tàn tích nhưng trong quá khứ ở đây có lẽ đã từng phát triển vô cùng rực rỡ, cấp bậc của nền văn minh tiến hoá cực kỳ cao.
Thậm chí người này còn tìm thấy manh mối của chặng cuối con đường tiến hoá của một nền văn minh tiến hoá ở Dương Gian!
“Chuyện gì vậy trời?” Sở Phong xem đến có chút hoa mắt. Vị tự xưng là kẻ nửa tàn phế cấp Đại Vũ này tư duy khó tránh khỏi có chút nhảy cóc.
Sinh vật cấp Đại Vũ không phải đã đến đỉnh rồi sao? Tại sao y lại nói rằng còn có thêm chặng cuối gì nữa?
Hơn nữa, người Dương Gian cũng cho rằng theo sự phát triển của thời đại thì con đường tiến hóa sẽ càng ngày càng hoàn thiện hơn. Vậy vì sao vị sinh vật cấp Đại Vũ này lại để lại lời nhắn với ý chỉ điểm rằng còn có con đường khác?