Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Kia là...”
Phù văn trong hai mắt Sở Phong đều co rụt lại, ngày càng tỏa ra ánh sáng chói mắt, hắn thấy được cảnh tượng phía trước, lập tức có chút rung động khó hiểu.
Nơi đó còn có một người?
Chính xác mà nói thì là một sinh vật hình người, toàn thân đều là màu vàng, thế nhưng cũng khó giấu được kích thước to lớn, nó chỉ ngồi ở nơi đó đã khiến người ta có cảm giác vũ trụ nhỏ bé, một cảm giác áp bách khiến thần linh cũng phải hít thở khó khăn.
Chỉ có điều nó đã chết, nhìn không ra là nam hay nữ, chiến y quanh người đều rất cổ xưa, đã sớm rách rưới để lộ ra cơ thể khô quắt bên trong, một tầng da màu vàng bao quanh khung xương.
Đầu lâu của nó rũ xuống, phần cổ bị người ta chặt đứt bộ phận, bởi vậy mà không thể ngẩng lên.
“Hả?”
Sở Phong kinh hãi, hắn nhìn thấy những sợi tóc vàng kim của người kia ở chỗ khá xa, rất nhiều bột mịn thuộc vào kim loại, thậm chí là tàn binh, những thứ kia bị ánh sáng của sợi tóc tỏa ra cắt đứt.
Nhất định phải biết, thứ kia chỉ là một cỗ thi thể.
Sở Phong chấn động không thôi, hắn nhìn thấy một mặt của rìu chiến to lớn, lúc này chỉ còn dư lại một nửa, thế nhưng món binh khí này ít nhất cũng đạt đến cấp độ Thần Vương, vậy mà cũng không bằng sợi tóc của sinh vật kia.
Nếu cẩn thận quan sát, xung quanh sinh vật kia có rất nhiều bột phấn, đều là tàn bã của binh khí, không chỉ giới hạn trong những sợi tóc, mà xung quanh, bên ngoài cơ thể cũng có dày đặc.
“Khó trách, ngay cả hỗn độn đều không thể tiếp cận. Năm đó rốt cuộc có bao nhiêu cường giả vây công nó, mà sinh vật này đến tột cùng có cấp độ gì?”
Đáng sợ nhất chính là, bộ thi thể này vẫn tỏa ra dương khí cuồn cuộn, giờ phút này vẫn còn phả ra kim quang ngợp trời, giống như ánh sáng bất hủ đang thiêu đốt chư thiên vạn cổ, ngay cả hỗn độn cũng phải tránh đi.
Là tiến hóa giả của dương gian sao? Sở Phong cau mày, vậy mà lại chết ở nơi này, vô thanh vô tức, người ngoài không hề biết đến.
Hắn luôn cảm thấy sinh vật kia là sự tồn tại khiến người ta sợ hãi hơn Thái Võ rất rất nhiều.
Sở Phong đã sớm thay đổi hướng đi của hộp đá, sợ hộp đá tiến lên sẽ xảy ra bất trắc, bởi thế mà hắn khống chế hộp đá đi vòng qua.
Thế nhưng không lâu sau hắn cũng gặp phải nguy hiểm, bóng tối vô tận thiếu chút nữa đã nuốt chửng hắn, Sở Phong cấp tốc thay đổi phương hướng đi vòng qua, đồng thời cũng mở ra Hỏa Nhãn Kim Tinh, chăm chú quan sát bên kia.
Phía trước vẫn là một mảnh không gian rộng lớn trống trải như cũ, không tiếp cận hỗn độn, đều bị bài xích ở ngoài.
Nơi đó cũng có một sinh vật, gầy đến da bọc xương, quanh thân hắc ám, tỏa ra sự lạnh lẽo tột cùng khiến người ta không khỏi run rẩy. Ngay cả Sở Phong, cho dù có tránh trong hộp đá, chỉ hé ra một cái khe cực nhỏ, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy bản thân như rơi vào hầm băng.
Sinh vật hình người kia sao lại băng hàn đến thế? Âm khí quá dày đặc, Sở Phong chưa từng thấy ai có âm khí nồng đậm đến không tưởng như thế, quả thực là tiến hóa giả có tình trạng kỳ lạ đến nỗi khó tin.
Đáng sợ nhất chính là, sinh vật kia sau khi chết vẫn mạnh mẽ như vậy, ở phụ cận vùng đất này có rất nhiều xương cốt vỡ vụn, phải nói là dày đặc, đều bị âm khí sau khi chết của sinh vật kia tỏa ra xoắn nát.
Sở Phong choáng váng, hắn nhận thấy được tất cả những mảnh xương cốt vỡ vụn kia đều có cấp độ Thần Vương, thỉnh thoảng còn lóe lên các loại phù văn, dáng vẻ tỏa ra cực kỳ đáng sợ.
Cho dù sinh vật kia đã chết, nhưng một khi có người dám tiếp cận thi thể khổng lồ ấy thì nhất định sẽ bỏ mạng, lập tức hóa thành xương và máu!
Trong lòng Sở Phong chấn động không thôi, hắn cảm thấy quá khiếp người, sinh vật kia sẽ không phải là thứ mà đại năng sư phó đến từ dương gian của thạch hồ đã thôi diễn ra - thứ gọi là đại âm gian đó chứ?
Hắn thực sự không nghĩ ra nơi nào có thể âm lãnh đến vậy, khiến tiến hóa giả lạnh buốt đến tận xương, cho dù đã chết rất lâu về trước, thế nhưng lúc này sự âm lãnh của nó cũng đủ để đông chết Thần Vương.
Trong nháy mắt, Sở Phong liền suy nghĩ đến to đầu. Phải biết là đại năng mạnh mẽ như sư phó của thạch hồ - vị đại năng dương gian kia cũng chỉ thôi diễn liền nói ra có một đại âm gian tồn tại, thế nhưng cũng không có ví dụ thực tế, không có bằng chứng xác thực, bởi vì không có tiến hóa giả nào từng đi qua đại âm gian.
Thế nhưng ở nơi này, Sở Phong lại phát hiện ra người của đại âm gian e là thực sự tồn tại!
Khiến cho hắn không rét mà run chính là, vẫn còn một sinh vật hình người màu vàng có khả năng đến từ đại dương gian nữa. Hai sinh vật này rõ ràng giống như đã từng chiến đấu với nhau rất nhiều năm về trước.
Liên quan đến cấp bậc tiến hóa của bọn họ thì quả thực không thể dự đoán.
Nơi này có vết tích chiến đấu thời tiền sử mà ngay cả đại năng dương gian cũng không hay biết, lại còn có khách đến từ đại âm gian cũng vẫn lạc ở đây.
Sở Phong suy nghĩ đến xuất thần, nếu không có hộp đá bảo vệ, một khi hắn đặt chân vào hai khu vực kia chắc chắn đã bỏ mạng rồi, còn không kịp trăng trối điều gì liền giống như những Thần Vương kia, trực tiếp hóa thành đống xương vụn.
Trong lúc nhất thời hắn có chút ngẩn ngơ.
Nếu nói vũ trụ hỗn độn là mớ đổ nát, chẳng lẽ là trong lúc chiến đấu đã bị hủy diệt như vậy?
Trong quá khứ, chỉ cần nhắc đến vũ trụ hỗn độn thì người ta sẽ nói ngay đến hai từ đổ nát, hiện tại xem ra trong năm tháng đằng đẵng trước đó đã phát sinh ra sự kiện kinh thiên động địa nào đó!
“Thiên Tôn hồ ly đã kết hợp với nghiên cứu của sư phó, cho rằng bất luận là dị vực hay là vũ trụ âm gian, hay là vũ trụ lạnh lẽo mà tiểu đạo sĩ sinh sống, tất cả đều chỉ là không gian nhỏ tiếp giáp với không gian của đại dương gian, có thể sơ xuất xem nhẹ, mà nếu có sự tồn tại của đại âm gian, chúng ta bây giờ hẳn là đang ở tuyến phân cách giữa hai nơi.”
Sở Phong yên lặng không nói, nghĩ đến những suy đoán của thạch hồ khiến hắn bất chợt cảm thấy rất đáng sợ.
Sư phó của Thiên Tôn thạch hồ đã từng nói, nếu dựa vào Thái Cực Đồ đề phân chia đại dương gian và đại âm gian, không nghi ngờ gì nữa, thứ gọi là tiểu âm gian đơn thuần chỉ là một đoạn rất ngắn trên đồ thị ấy, thậm chí chỉ là một chấm nhỏ không hơn không kém.
“Chiến đấu của những niên đại trước quả thực thần bí và đáng sợ.” Sở Phong than thở, hắn không có thời gian ở nơi này lâu nữa, bởi vậy cũng không cần nghĩ nhiều.