Y được Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ nhắc nhở, phán đoán ra vị trí của những kẻ đứng đầu của đám người kia, y muốn đi giết bọn chúng.
“Yên tâm, tuy không bằng các anh, nhưng hai người chúng tôi cũng được coi là cao thủ.” Âu Dương Thanh nói.
……
Bên ngoài mọi người xôn xao, vô cùng phẫn nộ.
Mọi người cảm thấy khó chịu với kết quả cuối cùng này. Cùng là con người với nhau, người cao thủ kia liều mạng, sức cùng lực kiệt để giết Thương Lang Vương. Vậy mà hắn lại bị người ta ám sát.
Đối với người bình thường khó mà tiếp nhận được.
Một vài thế lực lớn lần lượt được thông báo, cũng hiểu được một chút tình hình trong núi.
“Người của chúng ta không đủ, nếu đánh trực diện chắc hẳn không chiếm được lợi lộc gì, xin nhanh chóng phái cao thủ tới cứu viện.” Có người báo cáo cấp với tổng bộ.
“Không được làm bừa.” Một số cao tầng của vài thế lực lớn nhận được báo cáo, có người trầm mặt hạ tử lệnh, không được dính dáng đến chuyện này.
Hiển nhiên, người ở trong núi sâu không cam tâm, họ cảm thấy thú vương đang gần trong gang tấc, không đến tranh đoạt thật khó chịu.
“Vị cao thủ kia đã chết, không phải chúng ta đoạt từ tay hắn, trong lòng không có khúc mắc gì cả.”
“Câm miệng, có người phát trực tiếp đại chiến trong núi, hiện tại bên ngoài đang phản ứng rất dữ dội, mọi người đang rất tức giận. Bây giờ xông đến, đó là tự tìm đường chết.”
Đám người trong núi nghe vậy đều ngơ ngẩn.
Mệnh lệnh tương tự được các thế lực lớn hạ, tất cả đều là tử lệnh, họ lệnh cho người của mình tuyệt đối không nên dính đến chuyện này, nếu không sẽ chết rất thảm.
Lúc này, rất nhiều người xuất hiện trước thi thể của Thương Lang, bao vây nơi này.
Hành động của bọn họ có trật tự, động tác nhanh chóng, vận chuyển thi thể của Thương Lang, mặc kệ máu vẫn đang chảy ròng ròng xuống đất.
Tất cả mọi người nóng mắt, ai cũng kích động.
Bốn kẻ dẫn đầu trong đám người tây, hai người có khuôn mặt Châu Á cùng tới, dù họ hung hãn không gì sánh kịp nhưng lúc này đều run rẩy.
Thú vương trở thành chiến lợi phẩm của bọn họ.
“Tên cao thủ kia đâu?” ông già tóc vàng hỏi.
“Ở nơi đó.” Một người chỉ về phía bên cạnh xác sói.
“Ôi! Thật đáng tiếc, chỗ các ngươi có câu ngạn ngữ, đứng mũi chịu sào, cậu thật bất hạnh, an nghỉ đi.” Ông già tóc vàng cười he he, rút súng ra, chuẩn bị bắn nát Sở Phong.
Trên người Sở Phong có rất nhiều máu, là do lúc đại chiến phun ra và máu của sói, quần áo rách nát của hắn bị máu nhuộm đỏ.
Trừ lòng xung quanh lòng bàn tay bị rách, trên người hắn không còn vết thương nào khác.
“Có vẻ khá trẻ tuổi, thế mà lại mạnh như vậy. Thực sự nằm ngoài dự đoán của mọi người.” Một cô gái tóc vàng liếm môi đỏ, cô ta cũng là một trong những người đứng đầu, tỏ vẻ tiếc nuối.
Cô ta cũng giơ tay lên, chuẩn bị thêm một phát súng.
“A!” Nhưng vào lúc này, rất nhiều người la to.
Bởi vì Sở Phong bỗng nhiên ngồi dậy, mở to mắt, lạnh nhạt nhìn nhóm người này.
“Trời ạ, hắn... sao hắn lại còn sống được?”
Tất cả đều nhìn thấy quần áo của hắn có rất nhiều vết đạn, hơn nữa còn nhuốm máu, họ cho là hắn đã chết từ lâu rồi, không ngờ hắn vẫn còn sống.
Ai cũng khiếp sợ.
Đây là người dám giết thú vương đó.
Vài tên đứng đầu phản ứng nhanh nhất, liên tiếp nổ súng, tất cả đều như bị rơi vào hầm băng, cảm giác sợ hãi đến dồn dập.
Những người này đều hiểu rằng đang có vấn đề lớn xảy ra.
Nhưng toàn bộ đạn đều thất bại, người kia quá nhanh, tốc độ như cuồng phong.
Phù phù phù……
Sở Phong cầm đoản kiếm màu đen trong tay, thần sắc lạnh băng, một kiếm một cái đầu, có thể nói là càn quét qua, trong chớp mắt vô số thi thể đổ xuống đất.
Tại đây, hầu như toàn là dị nhân, nhưng không ai đỡ được một kích của hắn.
Chỉ có vài kẻ đứng đầu có phản ứng nhanh, bọn họ nhanh chóng bỏ chạy, muốn thoát khỏi nơi này.
Một người đứng đầu có khuôn mặt Châu Á bị Sở Phong đuổi theo, khi kiếm chém tới, hắn gào lớn, xoay người đỡ đòn, nhưng đáng tiếc không thể đỡ được.
Bịch!
Tên này bị một nhát chém của Sở Phong chém thành hai nửa.
“Trời ơi……” Mấy người khác hô lên.
Sở Phong rất hận bọn chúng, dù người bản địa hay người tây cũng vậy. Những kẻ nhân lúc hắn vừa đại chiến với Thương Lang Vương xong thì ám sát hắn, sao hắn có thể tha cho được.
Nếu đổi thành người khác, tuyệt đối sẽ chết, khó mà may mắn thoát được.
Trần Lạc Ngôn, Diệp Khinh Nhu cũng xông đến, mục tiêu chính là mấy tên đứng đầu. Kết quả họ thấy Sở Phong sống lại, đang tàn sát diện rộng ở đây, họ trợn cả mắt lên.
“Trời ơi, lão đại sống lại.” Ở nơi xa, Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ cũng hô lên.
Ở nơi bí mật, người của các thế lưc khác cũng vô cùng chấn động, người kia như một cơn gió, cuốn theo đất đá và lá rụng, càn quét núi rừng, hắn thực sự quá mạnh.
Nơi đó có khoảng vài chục đến hơn trăm người, kết quả hắn giết hết hơn một nửa.
Hắn quả thực giống ma thần.
“Không thấy rõ động tác của hắn, sao tôi cảm thấy hắn càng dũng mãnh hơn trước nhỉ?”
“Nói nhảm, những người đó không phải thú vương. Đây là người dám giết nhân vật hung ác như thú vương, giết những người kia không phải dễ như trở bàn tay sao.”
Không ai dám làm bừa, Sở Phong sống lại, khiến toàn bộ khu rừng đều kinh sợ, không ai dám động đậy, họ đều sợ bị hiểu lầm, bị ngộ sát.
Đồng thời, những người không liên quan cũng nhanh chóng rút lui, không muốn ở lại chỗ này.
Bịch!
Một người đứng đầu có khuôn mặt Châu Á khác bị Sở Phong đạp một cú vào sống lưng. Kết quả người hắn bị gãy, bay vút đi.
“Ma quỷ.”
Cô gái tóc vàng la to, sau lưng cô ta hiện ra một đôi cánh, cô ta đã bay lên cao từ lâu, căn bản không có một chút ý niệm đối kháng nào trong đầu, thực sự bị dọa sợ, xoay người bỏ chạy
Diệp Khinh Nhu chặn cô ta lại.
“Trời ạ……”
Lúc này, rất nhiều người kinh hô.
Bởi vì Sở Phong cuốn theo lá rụng, đất đá, đạp vào một ngọn núi thấp, trực tiếp bay lên trời.
“Đi giết những kẻ chạy trốn đi, nơi này giao cho tôi.” Sở Phong nói.
Hắn nhờ núi thấp, lập tức nhảy lên cao, vung tay đấm một cú cực nhanh.
“A……”
Cô gái tóc vàng kia sợ hãi kêu to, mặt cắt không còn giọt máu, dưới cái nhìn của cô ta, người này giống ác quỷ, không thể địch lại được.
Dựa theo tiêu chuẩn phân chia của Hoàng Ngưu, ít nhất cô ta là cao thủ thức tỉnh ở cảnh giới cấp năm. Kết quả, giờ cô ta lại bị chấn nhiếp, bối rối phản kích.
Bịch!
Cú đấm của Sở Phong xuyên qua ngực của cô ta, tay dính rất nhiều máu, hắn cũng không quay đầu nhìn lại, hạ xuống một mảnh rừng.
Trên thực tế căn bản là không cần nhìn, cú đấm này dị nhân không thể ngăn được.
Cô gái tóc vàng hét lên thảm thiết, đầu gục xuống, cô ta đã chết.
Diệp Khinh Nhu vô cùng chấn động, ở giữa không trung, trái tim của cô đập thình thịch, cảnh tượng tuyệt sát như vậy, thực sự khiến cô sợ hãi.
Nhưng cô không kéo dài thời gian, cô nhằm về phương xa, truy sát những kẻ chạy trốn.
Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ gào lên, họ cảm thấy Sở Phong quá oai dũng.
Trần Lạc Ngôn cũng rời khỏi nơi này, đuổi giết những người kia.
Những người của thế lực khác ở trong rừng đều rụt đầu rụt cổ, không dám ở lại chỗ này, lặng lẽ rút lui.
Hiện tại, chỉ còn ông già tóc vàng và người trung niên ở cạnh thi thể của Thương Lang, tất cả những người còn lại đều bị giết cả rồi.
Không phải bọn họ không muốn trốn mà do họ bị Sở Phong chặn đường đánh.