Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Các ngươi đây là sợ hãi, muốn tới thần phục ta?” Sở Phong há mồm là phun.
Đây là gan lớn cỡ nào? Bảo con cháu của Thiên Tôn hàng phục, hắn đang suy nghĩ cái gì? Tất cả mọi người cảm thấy thần kinh của hắn quá thô to.
“Sao các ngươi không nói chuyện?” Sở Phong mở miệng hỏi, thấy bọn họ đều lạnh lùng không nói, hắn lắc đầu thở dài, nói: “Thế mà đều chấp nhận, thật sự muốn thần phục với ta à, người dương gian đều là cặn bã.”
Tất cả người đứng xem đều không nói gì, cái này cần tâm tính tự luyến đến cỡ nào?
Đồng thời, Phỉ Linh tiên tử kia đang mài răng rồi có được hay không, nhìn xem nụ cười ấm áp trên mặt con cháu Thái Vũ Thiên Tôn cũng cứng đờ rồi.
Sắc mặt mọi người quái dị, hắn muốn một mình khiêu chiến toàn dương gian sao?
Phỉ Linh tiên tử không thể nhịn được nữa, nàng nhìn thấy mấy thị nữ của mình co quắp dưới chân của Sở Phong, bị đánh không còn hình dạng, hít vào thì ít, thở ra thì nhiều.
Hơn nữa, lúc Sở Phong nói chuyện, còn đang đá "đống cát" dưới chân chứ.
Vèo!
Phi Linh tiên tử nhảy lên trên lôi đài, xuất hiện ở trước mặt của Sở Phong, vẻ mặt bình tĩnh xin hắn nể tình.
"Không phải là không thể giữ lại mạng sống cho họ, chỉ có điều nếu như chính ngươi bị ta bắt được thì sao?" Sở Phong hỏi.
Trong mắt người khác, đây là mạo hiểm làm liều, đối chọi với sứ giả nhỏ tuổi của Dương Gian, cuối cùng cũng phải dập đầu, làm sao có thể thắng, còn muốn sống sao?
"Nếu ngươi có thể thắng ta, ngươi nói làm thế nào thì sẽ làm thế đó!" Phi Linh tiên tử vô cùng thẳng thắn, vì rất tự tin vào thực lực bản thân, nàng cũng không phải là thánh giả bình thường.
"Thật sao, muốn thế nào thì làm thế đó?" Sở Phong cười tủm tỉm, hai mắt đều híp thành vầng trăng non.
Mọi người đều cảm thấy ánh mắt của hắn rất ma mị, không tỏa ra ánh sáng xanh biếc mà xanh thẳm, khiến cho mọi người đều hoàn toàn khuất phục.
Trong lòng người này rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
"Ngươi tu đạo hai trăm năm rồi sao?" Sở Phong hỏi.
Trong chốc lát, sắc mặt Phi Linh tiên tử đỏ rực, không phải là xấu hổ, mà đây là tức giận. Nàng già như vậy sao? Lại nói thêm, nàng bẩm sinh phi thường, ngược lại còn là thánh giả trẻ tuổi đấy!
Dương Gian, nơi linh khí đậm đặc như thế mà còn cần tiến hóa mấy trăm năm mới thành thánh sao? Đối với nàng đúng là vũ nhục!
"Ta tu đạo hai mươi mấy năm, đến nay đã đạt đến vị trí Á Thánh!" Sở Phong cố ra vẻ kiêu ngạo, tự mình khoe khoang, làm lẫn lộn phán đoán của bọn họ.
Hai mươi mấy năm thành Á Thánh đã coi là nhanh, thế nhưng... ở Dương Gian cũng chỉ là khá mà thôi, chứ đừng nói tới hoảng sợ. Cho nên, mấy người ở đây đều cười dè dặt, bầu không khí có phần lạnh lẽo.
Ta thật sự là thiên tài nha!" Sở Phong đứng đó thở dài, lại lắc đầu nói: "Ở thể giới của chúng ta, nếu nói tới chín vị tiểu thánh thì chẳng là gì? Bọn họ nổi danh từ sớm đều là bởi vì ta vẫn chưa ra đời."
"Ngươi nói xong chưa, nói xong chúng ta đối chiến đi!" Sau khi Phi Linh tiên tử lên đài, nàng liền bị áp chế đến cấp bậc Á Thánh.
Vèo!
Nàng vọt tới trong nháy mắt, rất nhanh, giống như tia sáng di động, chớp mắt đi đến trước mắt Sở Phong, tay khẽ hất, kiên quyết bóp chặt đầu của hắn.
Vóc người nàng nóng bỏng, gợi cảm, nhưng gương mặt lại lạnh tựa băng sương, là nữ tử nhưng ra tay rất ác liệt, vừa bắt đầu đã muốn cướp tính mạng người ta.
"Từ từ, chờ một chút!" Sở Phong lộn vòng, đồng thời hét lớn.
"Ngươi còn có chuyện gì?" Phi Linh tiên tử dừng lại, đứng trên không trung, cau mày, rất không hài lòng.
Sở Phong rất nghiêm túc, cũng rất trịnh trọng báo cho nàng biết: "Ngươi còn chưa hỏi tên của ta mà!"
Mọi người: "..."
Phi Linh tiên tử: "?"
Ngươi rất nổi danh sao? Mọi người rất muốn hỏi hắn như vậy, đây là tật xấu gì? Trước khi chiến đấu với cô nương xinh đẹp đều yêu cầu người ta hỏi tên hắn.
Kết quả, cô nương xinh đẹp không để ý hắn, thế nên cuối cùng quả thật rất thảm.
Phi Linh tiên tử cũng khá ngạc nhiên, rất không biết nói gì, vóc người thon thả, duyên dáng, khí chất lạnh lùng đẹp đẽ hơn người, nàng nghiêm mặt nói: "Không có hứng thú!"
Thiên phú của nàng siêu phàm, đáng lẽ muốn bắt đầu trấn áp người thanh niên này, căn bản cũng không cần biết tên của hắn.
Sở Phong cau mày hỏi: "Vì sao không có hứng thú, ta sắp sửa nổi danh thiên hạ, mà ngươi lại không muốn biết thiên tài đã đánh bại đám người các ngươi tên là gì sao?"
Cái tên tự luyến này, ngạo mạn ngông cuồng. Nét mặt mọi người co rúm, còn chưa giao thủ mà hắn đã sớm tuyên bố mình là người thắng.
Trên trán Phi Linh tiên tử hiện ra vạch đen, không thể nhịn được nữa, vì muốn nhanh chóng giao đấu, nàng lạnh lùng nói: "Tên của ngươi là gì?"
Cùng lúc, nàng trực tiếp động thủ, căn bản cũng không muốn trì hoãn thời gian với hắn.
"Ta chính là Diệp Hạo!" Thần sắc Sở Phong phấn chấn, phong thái tự tin, đồng thời rất kiêu ngạo, khiến cho người ta có ảo giác, dường như tên này thật sự rất giỏi, khiến trời long đất lở.
Mọi người: "?"
Phi Linh tiên tử: "..."
Hoàn toàn chưa nghe nói đến.
Tà áo Phi Linh tiên tử lay động, bay lên bầu trời, nàng mang dáng vẻ thon thả mà tuyệt mỹ, khí chất lạnh lùng đẹp đẽ, siêu phàm thoát tục, giống như Hằng Nga không nhiễm khói lửa nhân gian.
Nàng thẳng tay đánh mạnh, đang lúc thần phù trong tay ánh sắc cầu vồng, thì đã bắn ra từ lòng bàn tay, đây là một loại thần kỹ, tên là Lưu Quang Ấn, rực rỡ lóa mắt, uy phong thật mạnh.
Nếu không có lôi đài kiên cố, còn có màn phòng ngự thì có lẽ người xung quanh đều bị liên lụy.
"Đến đây đi, quyết một trận tử chiến!" Sở Phong hét lớn.
Hắn đang phấn chấn, tinh thể chằng chịt bay ra, vậy chặt khoảng không, bao bọc Phi Linh tiên tử ở giữa.
Tử Tinh Thiên Lôi cấp bậc thánh giả mà hắn còn không thèm quan tâm, ném cả xấp xuống, tinh thể rơi như mưa, giáng mạnh vào vị tiên tử đến từ Dương Gian này.
Những vật này đều được mang về từ dị vực, Sở Phong thu được trong hang ổ thần thú khi đến cao nguyên Hung Thú, tuy không thấy bảo vật nhưng lại tìm được rất nhiều.
"Ai ui, ta đâm!" Rất nhiều người hoảng sợ kêu thành tiếng, sao lại thấy người này rất không biết xấu hổ, vừa mới bắt đầu đã tập kích bằng Tử Tinh Thiên Lôi, bản thân lại không ra tay.
Không dám quyết chiến á?
Vù!
Trước tiên, Sở Phong lui ra, trốn ở trong góc. Sau đó, hắn dùng một tấm bạc cỡ lớn làm lá chắn ở trước người, để thánh khí cao cấp bảo vệ mình.
Trên lôi đài, Phi Linh tiên tử thét chói tai, dù cho thiên phú của nàng có xuất sắc hơn người, cấp bậc tiến hóa rất cao, thực lực siêu phàm, nhưng bây giờ cũng hoa mắt, bị một tầng Tử Tinh Thiên Lôi dày đặc thiêu đốt, nổ lớn như vậy, chính nàng cũng thấy sợ hãi.