Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tử Loan, Nguyên Ma ở phương xa nhìn qua bên này, xuất phát từ vấn đề cân nhắc an nguy của bản thân nên bọn họ không dám đến gần, chưa từng đi khỏi phạm vi khu vực trại dân tị nạn, nếu không sợ là sẽ có người ra tay giết bọn họ.
Cho dù cách nhau rất xa, bọn họ cũng mơ hồ nhìn thấy Vương Tuấn Thành mà ngày thường có sự thù địch rất sâu sắc đối với bọn họ, đánh gãy nhiều xương cốt của Nguyên Ma vậy mà đang bị người ta hành hung.
Gần đây, ngay cả một cánh tay của Tử Loan cũng gãy xương, hơn nữa điều khiến cô ta bất an nhất là ánh mắt của Vương Tuấn Thành nhìn về phía cô ta có chút nóng.
Hiện tại cô ta và Nguyên Ma vừa kinh ngạc vừa vui mừng, Vương Tuấn Thành thế mà bị đánh tơi bời, quá bất ngờ, cũng quá hả lòng hả dạ, bọn họ rất muốn hô to sảng khoái.
“Quá tốt rồi, mới vừa rồi ta còn đang nhắc tới nếu Sở Phong xuất hiện thì tốt biết bao, kết quả hiện tại đã có người dám tới dạy cho Vương Tuấn Thành một bài học, đánh hay lắm!” Tử Loan nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Không phải chính là hắn chứ?” Nguyên Ma nói nhỏ, dùng thần hồn truyền âm với cô ta.
“A, không thể nào? Chẳng lẽ... Thiên linh linh địa linh linh, chú ngữ của tiểu tiên Tử Loan hiển linh, thật sự triệu gọi được tên ma đầu ghê tởm này đến rồi sao?” Đôi mắt to của Tử Loan chuyển động nhanh như chớp, hơi kích động, cũng hơi vui vẻ, nhưng lại hồ nghi, nhìn qua hướng lôi đài.
Bởi vì, trước kia vô luận là cô ta hay là Nguyên Ma đều không cho rằng Sở Phong có thể tới, hắn khó mà vượt qua biển hỗn độn.
“Dừng tay!”
Người dương gian đang hô to, một số người vọt tới gần lôi đài muốn xông lên, ngăn cản Sở Phong.
Lúc này Sở Phong cũng dừng tay, bởi vì Vương Tuấn Thành bị hắn đập nát, trong tay hắn chỉ còn lại một phần thân thể, ngay cả hồn quang đều bị đập đến sắp biến mất sạch sẽ, sớm đã chia năm xẻ bảy.
“Lần này danh xứng với thực, thật sự trở thành cặn bã.” Sở Phong tự nói, nếu như là một người khác thì hắn cũng sẽ không ra tay ác như vậy, cùng lắm thì trực tiếp giết là xong.
Thế nhưng là người này chọc giận hắn, thế mà nhằm vào người bên cạnh hắn như thế, ngay cả một cánh tay của Tử Loan cũng bị đánh gãy xương, thì càng đừng nói đến Nguyên Ma.
“Sưu!”
Lại có người lên đài, sau khi nhìn thấy Vương Tuấn Thành bị phế, lập tức giận dữ, khiêu chiến Sở Phong.
Kết quả, sau tám mươi chiêu lại có thêm một vị Thánh giả dương gian bị Sở Phong đập, sau khi đập mạnh trên mặt đất đã rách te tua.
“Một đám búp bê vải, thật không thú vị.” Sở Phong lắc đầu.
Nếu để người khác biết tu vi chân chính của hắn chắc tất cả mọi người sẽ chửi mẹ, ăn hiếp người ta quá đáng, nhưng hắn lại làm không biết mệt, đã có thể giết địch một cách “hợp pháp”, thỏa thích ẩu đả, tại sao hắn phải từ bỏ chứ?
Những tràng cảnh ẩu đả này... Là thật sao? Đám người ngẩn người.
Sở Phong tại miệt thị người dương gian, rất biết cách kéo thù hận, hoàn toàn không có để người dương gian vào trong mắt.
Một đám người vô cùng tức giận, nhưng thật sự không địch lại, trên lôi đài có năm người bị Sở Phong đập hỏng mất, tất cả đều ngăn không được công kích bá đạo bằng thân thể của hắn.
“Dương gian còn có ai không? Không phải là đều yếu như vậy, khiến người ta thất vọng chứ. Vậy ai, Phỉ Linh tiên tử đúng không, đến đây luận bàn một chút đi, còn có con cháu của Thái Vũ Thiên Tôn nữa, chúng ta ước lượng lẫn nhau một chút?”
Sở Phong khiêu chiến trước mặt mọi người.
Oanh!
Lập tức, nơi này sôi trào khắp chốn.
Người xem chiến đấu đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, vị này cũng quá tà dị, thế mà đánh ngã một đám, còn muốn khiêu chiến bọn người Phỉ Linh tiên tử, có thể nói là gan to bằng trời.
“Tiểu thư, ta đi dạy dỗ hắn!”
Bên người Phỉ Linh tiên tử có một thị nữ nói nhỏ, nhìn Sở Phong thấy ghét, lắc lắc tư thái thướt tha, sau đó, cứ như vậy lên đài như Lăng Ba tiên tử.
Ả mặc váy dài màu bạc, tương đối thanh lịch sạch sẽ, nhưng trên mặt có sương lạnh, có người khiêu chiến Phỉ Linh tiên tử, mà lại là người của vùng vũ trụ này, khiến các nàng cảm thấy người này quá không biết trời cao đất rộng, phải gõ một cái mới được.
Sau đó, chiến đấu bùng nổ.
Thế nhưng là, kết quả sau đó làm cho tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm, không còn gì để nói.
Nữ tử này rất mạnh, mạnh hơn những người vừa rồi kia, nhất là rất xinh đẹp, lạnh lùng như băng, ngay cả lúc ra tay cũng mang theo tiên khí lạnh lẽo.
Thế nhưng là mới qua không bao lâu, ả liền bắt đầu kêu đau đớn, nước mắt trên khóe mắt như sắp trào ra, đầu đầy cục u.
Sở Phong cũng không có khách khí đối với ả, gõ một cái trên cái trán trắng như ngọc của ả, đánh một cái sau ót ả, đánh một đấm lên mặt ả, khiến cho cả người ả đều sưng lên, trên đầu mọc sừng, khóe miệng chảy máu, vô cùng thê thảm.
“Vẫn chưa được nha.” Sở Phong lắc đầu.
Tiếp đó, hắn bắt được ả, xách ả lên và cũng đập một trận, lập tức khiến cho thiếu nữ xinh đẹp trong mắt rất nhiều người phát ra tiếng kêu bi thảm.
“Ngừng!”
Có mấy nữ tử bên người Phỉ Linh tiên tử kêu lên sợ hãi, nhanh chóng vọt tới.
Nếu để lâu thêm thì thiếu nữ lên đài trước đó cũng sẽ bị đập thành cặn bã, đây cũng không phải là điều mà các nàng hi vọng nhìn thấy.
Đáng tiếc, các nàng đánh giá cao thực lực của mình, sau khi lên đài không lâu,... Bắt đầu kêu đau đớn, bị Sở Phong đánh đến trốn loạn xạ, vốn dĩ mỗi một người đều thanh lệ xinh đẹp, kết quả hiện tại đầu cũng sưng thành đầu lợn, thất khiếu chảy máu.
Hơn nữa, các nàng đều bị Sở Phong đập một lần, nếu không dừng lại chắc cũng sắp thành cặn bã.
Phỉ Linh tiên tử rốt cục ngồi không yên, thiếp thân thị nữ của nàng ta thế mà đều đang bị đập, quá thảm rồi, nếu nàng ta còn không đi qua đó thì đợi lát nữa chỉ có thể đi thu cặn bã mục nát.
Dáng người nàng ta rất tốt, thon dài mà duyên dáng, đường cong chập trùng, được xưng tụng là vô cùng gợi cảm động lòng người, nhưng là gương mặt xinh đẹp cũng rất thánh khiết, lãnh diễm (1) mà không có nụ cười.
(1)Lãnh diễm: nét đẹp kết hợp giữa lạnh lùng và diễm lệ.
Mái tóc mang theo ánh sáng, buông xõa ở trước ngực và phía sau của nàng ta, làn da của nàng ta trắng sáng như tuyết, tinh tế tỉ mỉ mà đàn hồi, giờ phút này khẽ quát lên, bảo Sở Phong dừng tay.
Cùng lúc đó, còn có mấy vị sứ giả tuổi trẻ cũng bay tới, đều là khách quý đến từ Tộc Á Tiên, Điện Thủy Ma, Cung Thiên Thần, Chùa Di Đà.
Ngoài ra, Á Kỳ Lân màu tuyết trắng đạp trong hư không, kéo một chiếc chiến xa màu bạc chở con cháu của Thái Vũ Thiên Tôn với bộ áo trắng hoàn mỹ, phong thần như ngọc cũng đến gần nơi đây.