Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Có năng lực thì ngươi cứ đối phó với ta, sống chết gì đều không cần ngươi chịu trách nhiệm, còn có thể khiêu chiến Phỉ Linh tiên tử và con cháu của Thái Vũ Thiên Tôn!”
Sau đó, mọi người liền phát hiện Sở Phong run rẩy, bộ dạng rất khoa trương.
“Thật kích động a , đã không chờ kịp rồi, rất muốn bắt vài “con” con cháu của Thiên Tôn để chơi!”
Một đám người ngẩn người, không lời nào để nói!
Đương nhiên cũng có số ít người muốn nhắc nhở, sao có thể dùng “con” để làm đơn vị (1)?
(1)Con: nguyên văn là đầu, là lượng từ dùng cho gia súc.
Sau khi người dương gian phản ứng kịp thì rất muốn quát lớn, chơi? Đại gia ngươi a!
Trong trại dân tị nạn ở phía xa, Tử Loan hồ nghi, đôi mắt to nhìn lướt qua, sợ hãi nhỏ giọng nói: “Ai tới vậy, đang gây sự sao?”
“Ngươi lăn tới đây cho ta!”
Vương Tuấn Thành phóng ra một bước, giống như là một con khỉ lớn, tốc độ quá nhanh, mặt mũi dữ tợn, cơ thể màu đồng cổ phát sáng, thò ra một bàn tay lớn như quạt hương bồ, lượn lờ phù văn thần thánh, chộp về phía Sở Phong.
Gã vô cùng buồn bực và xấu hổ, bị người ta chế nhạo, thiếu điều bị người ta đạp lên mũi phun nước miếng, gã hận không thể bóp một cái cho Sở Phong chết tươi.
“Đợi chút đã!” Sở Phong ở nơi đó kêu lên: “Ngươi vẫn chưa hỏi tên của ta mà.”
Vương Tuấn Thành nửa đường hơi trì trệ, nhưng sau khi nghe được phần sau câu nói của hắn, hận không thể tát một cái cho hắn chết, cảm thấy người này quá nhiều lời, đây là muốn chọc gã tức chết a, ai quan tâm tên của ngươi!
Bàn tay kia của gã càng óng ánh, khí tức năng lượng áp người, chộp về phía cổ của Sở Phong, đây là do hận đến cực độ mà ra, muốn trực tiếp xách qua.
Ầm!
Nhưng mà, hướng phát triển của sự việc vượt quá dự liệu của gã, Sở Phong tùy tiện kéo qua, đẩy tay gã qua một bên.
Sau đó, con ngươi của gã trợn trừng khi nhìn thấy một cái tay đang phóng lớn ép đến trước mắt, quá nhanh, gã chưa kịp phản ứng đã đặt trên cổ của gã, nhấc bổng gã lên.
“Ngươi!”
Gã ngạc nhiên, chấn động vô cùng, thổ dân mà gã muốn bóp chết thế mà trái lại bóp cổ của gã, giống như là xách con gà con mà xách gã trong tay.
“Ngươi cái gì ngươi? !”
Sở Phong hung hăng đập gã xuống mặt đất nghe phanh một tiếng, chỉ có điều không hề dùng lực, nếu như chỉ dùng một chiêu làm cho đối phương ngã chết thì chắc sẽ dọa cho tất cả mọi người đều lùi bước.
Mắt Vương Tuấn Thành trợn trắng, cảm thấy xương cốt toàn thân đều muốn gãy mất, đau không chịu nổi, nhưng gã nhanh chóng ứng biến, lộn ngược ra ngoài trong tư thế sát với mặt đất.
“Chiêu thức thật là tinh diệu, đây là Thâu Thiên Hoán Nhật Thủ, vận dụng một cách kỳ diệu, đỉnh!” Dưới lôi đài có người hô, lớn tiếng tán thưởng.
“Tuấn Thành, dùng Thái Cổ Man Long Kình cắn giết hắn!” Có người chỉ điểm, nói với Vương Tuấn Thành.
“Đúng!” Vương Tuấn Thành gật đầu, gã ý thức được, chiêu thức của đối phương tinh diệu, nhưng khí tức năng lượng lại không đủ, nếu như đủ mạnh, vừa rồi đã vặn gãy cổ hoặc là đập nát gã rồi.
Gã cảm thấy đối phương không đánh nổi gã, vừa rồi đã dùng hết sức.
Oanh!
Trong nháy mắt, bên ngoài cơ thể Vương Tuấn Thành có từng luồng chùm sáng năng lượng vọt lên, như là giao long màu vàng kim đang bơi lội, bay múa vòng quanh, tràn ngập năng lượng mang tính bạo ngược.
Hiện tại, các bộ vị trên toàn thân gã không khác gì vũ khí, mỗi một chỗ đều có thể tiến công, xông về phía trước, cứng chọi cứng với Sở Phong, muốn nghiền ép hắn.
Quả nhiên, Sở Phong “kiêng kị”, tránh né không ngừng, không dám chọi cứng với gã, có mấy lần suýt thì bị Man Long Kình kia giết chết, cảnh tượng kịch liệt.
“Quay lại đây, trốn cái gì, chỉ có ngần ấy thủ đoạn cũng muốn quyết đấu với ta? Yếu đuối, ngươi quá mềm yếu, chết đi!” Vương Tuấn Thành châm chọc.
Gã rốt cục cảm thấy đã phun ra ngoài hơn phân nửa cơn tức trong lòng.
Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, khóe miệng Sở Phong lộ ra một tia cười lạnh, hắn cũng không muốn tiếp tục đùa với người này nữa, không có hạ sát thủ ngay chỉ là do sợ dọa đám Phỉ Linh tiên tử và con cháu của Thái Vũ Thiên Tôn chạy mất.
Ầm!
Lúc Vương Tuấn Thành vọt tới lần nữa liền bị hắn trực tiếp bắt lấy một cánh tay, cứ như vậy giơ lên giữa không trung, nói chính xác là chụp lấy rồi vung mạnh lên giữa không trung.
Ba!
Sau đó liền bị Sở Phong ném một cách nặng nề xuống đất, lần này khác với lần trước, khiến cho Vương Tuấn Thành kêu thảm, bởi vì xương cốt đứt gãy, thất khiếu chảy máu.
Đừng nói nhục thân, ngay cả hồn quang đều sắp bị đánh tan.
Tiếp đó, gã lại bị Sở Phong xách một cánh tay nhấc lên, bắt đầu đập lần nữa.
Phanh phanh phanh!
Mặt đất run rẩy, nham thạch trên lôi đài vô cùng cứng rắn, đến từ trong hỗn độn, từ đầu đến cuối không tổn hao gì, nhưng trên bề mặt cũng đã bị vẩy đầy máy, Vương Tuấn Thành vô cùng thê thảm.
Trong phút chốc, gã đã sắp mục nát, sắp bị Sở Phong đập thành một con búp bê vải rách.
Đám người hóa đá, lại là kết quả như vậy?
Rất nhiều người cho rằng phải là ngược lại mới đúng.
Nhưng sự đang bày ra trước mắt, Vương Tuấn Thành giống như một con bù nhìn, bị Sở Phong vung mạnh, đập bên đông rồi lại đập bên tây.
“Không xong, Vương Tuấn Thành bị người ta đập nát, đã sắp chết!” Người dương gian thấp giọng hô, bắt chuyện với đồng bạn, vốn dĩ bọn họ không thèm để ý, một số người ở nơi xa cũng không có chú ý quá nhiều.
Kết quả bây giờ lại biến thành bộ dạng này.
“Tiên tử, Vương Tuấn Thành vậy mà lại thua.” Phương xa, bên cạnh một chiếc xe kéo có thị nữ bẩm báo với Phỉ Linh tiên tử, lúc này vị sứ giả tuổi trẻ của dương gian này mới ngẩng đầu, nhìn về lôi đài ở phía xa.
Rất nhiều tiến hóa giả của vũ trụ đổ nát cứng họng, không ngờ Vương Tuấn Thành khí thế hùng hổ mà xông lên, kết quả lại cứ như vậy trở thành búp bê vải nát trong tay người khác?
“Cặn bã, ngươi quá yếu, không biết ta từng uống máu Long Tước, trời sinh thần lực phải không, còn dám va chạm mạnh với ta, nhục thể của ta bền bỉ hơn so với ngươi nhiều!” Sở Phong ở nơi đó “Giải thích” .
Trên thực tế, hiện tại nhục thân của hắn thế nhưng là ở cấp thần tướng, thậm chí đạt đến đẳng cấp Thần Vương.
Cái lôi đài này cũng không áp chế được hắn, đây hoàn toàn là nghiền ép đối thủ.
Sau khi chiếm hết ưu thế, hắn ra vẻ ta đây mà giảng đạo, nếu như Vương Tuấn Thành biết sự thật, không bị tức chết thì cũng phải bị dọa cho gần chết.
Đương nhiên, bây giờ Vương Tuấn Thành khẳng định phải tức chết, bị người ta vung đập, còn bị người ta phun nước miếng chế nhạo như vầy, thật sự là cảm thấy rất nhục nhã.