Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2047 - Chương 2047: Quyết Đấu (2)

Thánh Khư Chương 2047: Quyết đấu (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Còn tên bị ngăn lại kia lại nghiêm mặt, nhìn Sở Phong chằm chằm, nói: “Về phần người như ngươi, nếu như ghen ghét, muốn gây sự thì phải ước lượng lại cân lượng của mình trước, bằng khôn thì cũng đi trại dân tị nạn luôn đi.”

“Các ngươi cũng rất biết quẹo sang chuyện khác, ta nói chính là hiện tượng phổ biến, các ngươi rất ngạo mạn, làm nhục đại đa số tiến hóa giả của vũ trụ hỗn độn chúng ta.” Sở Phong một bộ dáng vẻ không phục, sau đó, cố ý làm ra một bộ tư thái ngạo mạn và lỗ mãng, nói: “Người Dương gian yếu lắm, một mình ta đánh mười đứa!”

Lập tức, bốn phía một mảnh xôn xao.

Ánh mắt của tiến hóa giả ở vũ trụ đổ nát lấp lóe, có người mang theo ý cười xem kịch, thái độ thờ ơ, cũng có người xem thường, cảm thấy hắn không biết sống chết, còn có người có chút ít hưng phấn, cũng không thoải mái khi nhìn hành động và lời nói của bọn người dương gian, hi vọng có thể dạy dỗ bọn chúng.

“Ta đoán, bây giờ sư môn của ngươi nhất định rất sợ hãi, đang suy nghĩ làm thế nào khúm núm, chịu đòn nhận tội với ta, tiểu tử, ngươi còn non, ngây ngô, đừng hại chết sư môn của ngươi, thằng ngu!”

Người dương gian kia cười nhạt, chỉ là có chút lạnh, bộ dạng khinh miệt.

“Giả bộ sói già vẫy đuôi cái gì, một mình ta đánh mười đứa như ngươi, còn nói gì đến sư môn ta, ta chỉ có một sư huynh, nếu cái tên tính tình mạnh bạo kia ở đây thì đã sớm tát một cái chết ngươi rồi, cặn bã, lăn qua đây đi, ông đây không tin, phải một tay giáo dục ngươi cách làm người!” Sở Phong phát ngôn bừa bãi.

Đương nhiên, hiện tại dung mạo của hắn sớm đã biến dạng, người khác không nhận ra.

Mọi người chung quanh ngạc nhiên, nơi này một ồn ào náo loạn lên, rất nhiều tiến hóa giả đều cạn lời, đây thật là trẻ con miệng còn hôi sữa, thế mà muốn cùng chết với người dương gian.

Đối diện, sắc mặt Vương Tuấn Thành tái xanh, lần đầu tiên sau khi đi vào vùng vũ trụ này gặp được kẻ dám gọi gã là cặn bã, ngay cả cục xương cứng Nguyên Ma kia cũng chỉ là không phục, dùng hành động để phản kháng, sẽ không ngay thẳng thô bạo như thế, thế mà bây giờ người thanh niên này lại dám miệt thị gã một cách lõa lồ như thế.

“Lăn qua đây!” Gã rống to một tiếng.

Gã đến từ môn phái của Thái Vũ, thuộc về đệ tử ngoại sơn, ở đây phụ trách tiếp đãi, có thể tiến vào môn phái mà Thiên Tôn khai sáng đều không phải là người phàm tục.

Gã ở đây tự cao tự đại, nhưng giờ bị người ở vùng vũ trụ này khinh thường, còn mở miệng lăng mạ, hơn nữa là ngay trước mặt con cháu của Thái Vũ Thiên Tôn, khiến cho gân xanh trên trán gã nổi hết lên.

Phương xa, Phỉ Linh tiên tử và các sứ giả tuổi trẻ đến từ các đại giáo ở dương gian vẫn chưa đi xa, đều ở phía xa quay đầu, chú ý về bên này.

“Biết nói gì không? Muốn cút thì ngươi cút, đến đây đi, ta dám khẳng định, ngươi chính là người của tộc Thiên Cẩu, miệng phun đầy máu chó, muốn làm bẩn người khác.”

Sở Phong một bộ muốn ăn đòn, ở nơi đó cứng cổ, liếc mắt nhìn, chẳng thèm ngó tới gã, bày ra tư thái phi thường xem thường và khinh miệt.

Oanh!

Vương Tuấn Thành cảm thấy máu trong thân thể muốn sôi lên, sợi tóc dựng thẳng, ánh mắt như tia chớp, nhanh chân lao đến, hận không thể tát chết Sở Phong.

“Đợi một chút, ta muốn quyết chiến công bằng với ngươi!” Sở Phong hô.

“Tự tìm đường chết, còn trì hoãn thời gian!” Vương Tuấn Thành âm trầm nói, hình thể của gã rất cao, vô cùng cường tráng, có được làn da màu đồng cổ, cánh tay rất dài, giống như là một con khỉ lớn.

Sở Phong kêu lên, nói: “Nói nhảm, ông là thiên tài, tuổi đời hai mươi tu đến Á Thánh cảnh, cái mõ già nhà ngươi chắc chịu khổ cũng mấy trăm năm mới đến cấp độ Thánh giả, dám cùng ta đánh ngang cấp sao?”

Vương Tuấn Thành khó chịu như ăn phải chuột chết, thực lực của gã không yếu, là Thánh giả ở dương gian, đương nhiên không thể xem thường, đồng thời không phải tu luyện mấy trăm năm mới thành thánh, mặc dù không tính là thần tốc nhưng cũng không chậm.

“Lão Vương, lên lôi đài có hạn chế cảnh giới kia đánh một trận công bằng với hắn đi.” Có người hô, người dương gian nhìn không được, nhất định phải lập uy, bắt lại cục xương cứng này, nếu không thì quá không ra gì rồi.

Cách đó không xa có một tòa lôi đài, dùng để tuyển chọn kỳ tài, cũng có thể tự do khiêu chiến.

Nó lấy nham thạch màu nâu đỏ đặc biệt đúc thành, nghe nói là vật liệu đá đặc thù được đào ra từ trong hỗn độn, kiên cố không bị bào mòn, ngay cả cao thủ cấp Chiếu Ánh cũng không đánh nổi.

“Ngươi vững tin, đứng trên tòa võ đài này, ngươi bị phong ấn, muốn quyết đấu bình đẳng với ta, sẽ không gian lận chứ?” Sở Phong hồ nghi.

Hắn đã đứng trên tòa võ đài này, nhìn cơ thể màu đồng cổ, cường tráng như vượn của Vương Tuấn Thành ở đối diện.

“Nói lời vô dụng làm gì!” Vương Tuấn Thành giận dữ, hận không thể tát chết hắn.

“Ta sợ ngươi không cần mặt mũi, dùng năng lượng Thánh giả đánh giết ta, hay là ta tìm người xác định?” Sở Phong vò đầu bứt tai, rất nhiều người thấy vậy đều cạn lời.

“Ngươi xong chưa? !” Vương Tuấn Thành muốn đánh chết hắn, đang cố gắng kiềm chế.s

“Nếu ta không cẩn thận lỡ tay giết ngươi, không cần chịu trách nhiệm chứ?” Sở Phong hỏi.

Rất nhiều người dưới lôi đài nhìn nhau không nói gì, vị này cũng tự tin quá mức rồi.

“Ngươi đi chết đi!” Vương Tuấn Thành chịu không được, trực tiếp nhào tới, bàn tay màu đồng cổ như là cối xay, đồng thời tràn đầy phù văn, vạch ra quỹ tích huyền ảo.

Nhưng mà, Sở Phong lại trực tiếp nhảy xuống lôi đài, cứ như vậy chạy.

Đám người im lặng, có ý gì?

“Đợi đã, ta còn chưa nói xong mà ngươi đã muốn ra tay giết người, có phải chột dạ rồi hay không? !” Sở Phong ở phía xa hô.

Rốt cục, có mấy vị danh túc của vũ trụ hỗn độn xuất hiện, cam đoan tại đây, quyết đấu rất công bằng, không có vấn đề gì cả.

Sở Phong nhảy lên lôi đài lần nữa, nói: “Một vấn đề cuối cùng, nếu là ta không cẩn thận đánh ngươi thành cặn bã, không cần phụ trách chứ, dù sao vốn dĩ ngươi đã là cặn bã, ta muốn hỏi chính là, ta còn có thể khiêu chiến Phỉ Linh tiên tử, con cháu của Thái Vũ Thiên Tôn không?”

Một đám người trợn mắt hốc mồm, vị này cũng quá tự tin rồi, đây là tình huống gì, dám chế nhạo, khiêu khích như vậy, có chút tự đại mù quáng.

Sở Phong dám làm như thế là do có thực lực có lực lượng, dám khiêu khích, nếu lỡ lòi đuôi thì cũng chẳng sao, giết thôi!

Về phần hiện tại, đó chính là giết người một cách “Hợp pháp”, thỏa thích ẩu đả.

Toàn thân Vương Tuấn Thành đều đang phát run, khinh người quá đáng, một Thánh giả dương gian như gã thế mà bị người của vùng vũ trụ này bắt nạt, quá mất mặt, trực tiếp xông về phía trước.

Bình Luận (0)
Comment