Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Nam tử như ngọc, không hổ là thiên tài trong cơ thể có chảy dòng máu của Thiên Tôn.” Có người cảm thán.
Cũng có rất nhiều nữ tử tuổi trẻ thét lên, rất là kích động.
Tương đối mà nói, dương gian không có trắng trợn huyết tẩy hành tinh ở vùng vũ trụ này, chỉ là lúc rất nhiều người tranh giành Chiến Thần Chính Quả có ra tay một lần, bởi vậy thanh danh của bọn hắn tại vùng vũ trụ này không tính là quá tệ.
Nơi xa truyền đến tiếng quát tháo.
“Đi ra, người thân thể không trọn vẹn như ngươi không ở tại trại dân tị nạn mà tới nơi này làm gì? !”
Có người phất tay, đánh bay một nam tử cụt một tay ngồi ở ven đường, khiến miệng người nọ đầy bọt máu, đâm vào một mảnh phế tích tiền sử ven đường.
Con ngươi Sở Phong co rụt lại, mặc dù cách rất xa nhưng hắn thấy rõ, nam tử kia là Phục Hoang, đến từ vũ trụ âm phủ.
Đây từng là một vị thiên tài tuổi trẻ, còn từng đi qua Đông Hải ở Địa Cầu, đánh một trận với Nguyên Ma, từng bị Sở Phong nói đùa rằng tên của hắn ta chẳng lành.
“Phục Hoang, khí phách trong chữ Hoang này quá lớn, mà ngươi tô điểm thêm một chữ Phục, rõ ràng không khống chế được, bản thân sẽ xảy ra việc lớn, khó có kết cục tốt.”
Sở Phong còn nhớ rõ một bộ phận lời nói lúc trêu chọc ngày xưa, không ngờ lúc gặp lại lần nữa người này lại thê thảm như thế, chỗ tay cụt có phù văn lấp lóe, máu thịt bị ăn mòn, từng bị thương nặng.
Đồng thời, Sở Phong rất kinh ngạc, cái gọi là trại dân tị nạn là cái gì?
Sau đó, hắn hướng về phía trước mà đi, đi một đoạn đường dài, ở trên đường đã tìm hiểu được tình huống.
Nơi đó có rất nhiều người đều là người âm phủ, tình cảnh không hề lạc quan, bị người dương gian xua đuổi.
Sau đó không lâu, hắn phát hiện Nguyên Ma, vết máu đầy người, ở trong cái gọi là trại dân tị nạn cũng phát hiện ta Tử Loan đang bị người dương gian quát tháo, đang run lẩy bẩy.
Thần mang trong đáy mắt Sở Phong chợt lóe lên, Nguyên Ma từng bị hàng phục, nguyện ý đi theo hắn.
Mà tử loan bị hắn thu làm thị nữ, mới đầu luôn luôn muốn chạy trốn, về sau thì hơi sợ hắn nhưng lại không nỡ đi, rất ỷ lại hắn, còn thường xuyên lắc lắc bờ eo thon, cáo mượn oai hùm đi giáo huấn người khác.
Hai người này lại thê thảm như thế!
Nhìn những tên thiên tài đến từ dương gian ở phương xa, mưa ánh sáng vẩy xuống, thần thánh hoàn mỹ, nhất là con cháu của Thái Vũ, dùng á thần thú kéo xe, rất phô trương, đám người truy phủng.
Nguyên Ma, Tử Loan lại bị hạn chế ở cái gọi là trại dân tị nạn, bị người la lối khiển trách như vậy.
Ánh mắt Sở Phong thăm thẳm, đi về phía trước.
“Cút về trại dân tị nạn của các ngươi, thật sự là không hiểu quy củ.” Có người quát Nguyên Ma và Tử Loan lần nữa.
Nguyên Ma cắn răng, cố nén phẫn nộ, trong lòng cảm thấy rất khuất nhục, nhưng trên người có vết thương, một ít xương cốt đều bị gãy, từng bị người dương gian làm trọng thương, bây giờ có xông lên cũng chỉ rước lấy nhục nhã.
“Đi!” Hắn ta gọi Tử Loan.
Ngày thường Tử Loan vừa hoạt bát vừa kiêu ngạo, nhưng bây giờ tinh thần uể oải, đôi mắt to ảm đạm không ánh sáng, bị quát nên thân thể cũng đang run nhè nhẹ, cô ta hơi sợ hãi.
Không nghi ngờ gì nữa, người dương gian rất không hữu hảo đối với bọn họ, ngay cả một cánh tay của cô ta cũng đã bị gãy xương, không nhấc lên nổi, hơn nữa nhìn bộ dạng này chắc là bị thương trước đó không lâu.
Hai người cúi đầu, đi vào trong cái gọi là trại dân tị nạn kia.
“Thật sự là không hiểu quy tắc, không biết thân phận của mình sao?” Người dương gian kia lườm bọn họ một cái, sau đó lại nhìn chằm chằm bóng lưng xinh đẹp của Tử Loan, trong mắt nổi lên lửa nóng.
Nguyên Ma và Tử Loan từng có một chút quan hệ với Sở Phong, phía trên yêu cầu phải giữ lại cả hai người này, không thể ra tay, nếu không ước chừng Nguyên Ma chết rồi, Tử Loan cũng sẽ không có kết quả gì tốt.
Con cháu của Thái Vũ Thiên Tôn cưỡi chiến xa Kỳ Lân, áo trắng phất phới, phát ra hào quang thánh khiết đi ngang qua, để lại tiếng kinh hô liên miên ở đằng sau.
So sánh trước sau, tương phản quá lớn.
Sở Phong thu hết tất cả vào trong mắt, rất muốn động thủ ngay lập tức, nhưng tạm thời không muốn liên luỵ đến Nguyên Ma và Tử Loan, bản thân hắn không sao, có thể giết rồi trốn.
Thế nhưng nếu như có thể mà nói, hắn vẫn muốn đưa hai người kia vào môn phái thích hợp ở dương gian.
“Ta hơi nhớ Sở ma đầu rồi, ai, thật muốn nhìn thấy hắn ẩu đả tên kia, đập nát cái bản mặt ghê tởm kia, không biết Sở Phong ra sao, ở nơi nào.” Tử Loan nhỏ giọng nói, cái mũi hơi chua.
Sở Phong từng bước một theo vào, tìm cơ hội, cho đến khi thoát khỏi khu vực gọi là trại dân tị nạn, ánh mắt của hắn mới dần dần lạnh lẽo xuống.
“Mau tránh ra, sứ giả mang dòng máu của Thiên Tôn giá lâm, các ngươi xúm lại làm gì, mau tránh ra hết cho ta!” Người dương gian phụ trách mở đường quát tháo, vẫn là người vừa rồi kia.
khi Thần ở dương gian và đệ tử trẻ tuổi đi đến đâu đều do những chuyên gia bảo an như bọn họ phụ trách dẫn đường và mở đường.
tên kia đối với tiến hóa giả của vũ trụ đổ nát cũng không có sắc mặt gì tốt, nhưng còn đỡ hơn một chút so với lúc đối xử với người âm phủ ở trại dân tị nạn.
Lúc này, Sở Phong đi tới, quát tên kia: “Chó sủa cái gì, từ sau khi người dương gian các ngươi đến, vênh mặt hất hàm sai khiến, xem thường người âm phủ còn chưa tính, đối với tiến hóa giả của vũ trụ hỗn độn chúng ta cũng một bộ tư thái miệt thị, đã nói là đối xử bình đẳng mà?”
“Ngươi nói sao?” Mặt người kia lập tức âm trầm, xoay người lại.
Đây là một đội ngũ, phụ trách tiếp dẫn sứ giả các bên và các thiên tài, hiện tại không ít người đều quay đầu nhìn lại.
“Nghe không hiểu tiếng người à? Ngươi là người tộc nào, tộc Thiên Cẩu à?” Mặc dù Sở Phong mới đến vũ trụ hỗn độn, nhưng dựa vào hồn quang mạnh mẽ, đã sớm học ngôn ngữ của vùng vũ trụ này một cách rất trôi chảy.
Ở phía đối diện, người dương gian kia nghe vậy thẹn quá hoá giận, mặc dù gã rất kiêu ngạo, lời nói vô cùng ngạo mạn, nhưng là bị người ta hô hét trước mặt mọi người như vậy vẫn cảm thấy bị nhằm vào, bị khiêu khích.
“Muốn chết hả? !” Gã âm trầm.
Nhưng bên cạnh có người kéo gã lại, lo làm lớn chuyện, gây nên quần chúng phẫn nộ, nói: “Đối với thiên tài, chúng ta luôn luôn coi trọng, tỉ như truyền nhân mạnh nhất Hang Trích Tiên, Chùa Di Đà, Điện Thủy Ma đều được đối đãi bằng lễ nghĩa một cách trịnh trọng, hưởng thụ đãi ngộ như thiên tài của dương gian.”