Nhóm dịch: Thiên Tuyết
(*) Trường sử anh hùng lệ mãn khâm: Một câu thơ trong bài Thục Tướng của Đỗ Phủ. Dịch nghĩa là: việc này mãi mãi khiến cho các bậc anh hùng lệ rơi đầy vạt áo.
Hiếm khi không ai phản đối, tất cả đều thừa nhận.
Thế nên, mọi người cũng thiết lập một điều kiện tiên quyết, Hồng Huyền không thể bị Tử Tinh Thiên Lôi của Sở Phong bao vây.
Hồng Huyền đi tới, dường như mình hắn có năng lực trấn áp mảnh trời đất nhỏ bé này, uy áp đến từ thiên tài trẻ tuổi khác ở Dương Gian đều lờ mờ không còn ánh sáng.
Khí thế vô hình chấn động tứ phương, khiến người ta kính nể, hắn ta cao cao tại thượng, có một lòng tin vững chắc, sự tự tin mạnh mẽ vô song, có thể nhìn xuống vũ trụ này.
"Có đồng ý không?" Sở Phong truy hỏi lần thứ hai.
Hồng Huyền vẫn không nói gì, người phía sau mặc kệ, bọn họ đến từ Dương Gian, cũng là những người phi phàm, lại có thể bị đưa ra yêu cầu vô lý này.
Nhưng mà, Hồng Huyền lại bình tĩnh nói: "Đương nhiên, chỉ cần ngươi thắng ta, tùy ngươi xử trí, nghe ngươi sai khiến".
Sở Phong gật đầu nói: "Mong ngươi nói lời giữ lời, xem ra Anh Anh Quái phần lớn là không chấp nhận thực tế thất bại, ta tính nếu nàng ta không phù hợp, trực tiếp ngã chết luôn đi".
Hắn dẫn theo Phi Linh tiên tử suy nghĩ một chút, thật sự muốn quẳng xuống đất.
Tất cả mọi người không nói gì, chủ nhân này thật độc ác, đây chính là một tiên tử thiên tài của Dương Gian, xinh đẹp như hoa, nghiêng nước nghiêng thành, hắn lại có thể không quan tâm một chút nào, còn muốn xử lý nàng!
"Khoan!" Hồng Huyền nói, hắn ta đang ở đây, nếu như mặc cho Sở Phong giết chết Phi Linh tiên tử thì còn gì là oai phong?
"Nếu như ta thắng, ngươi phải thả Phi Linh ngay". Đây là Hồng Huyền yêu cầu.
"Được rồi, tạm thời giữ nàng ta lại". Sở Phong gật đầu.
"Ưm!" Lúc này Phi Linh khẽ "ưm" một tiếng, vừa mới tỉnh lại. Dù sao nàng ta cũng rất mạnh, mới hồi phục ý thức, mở mắt lần thứ hai lại thấy bộ mặt đáng giận của Sở Phong.
Nhưng mà, tiếp đó, lời nói của Sở Phong so với khuôn mặt nàng ta nhìn thấy còn đáng giận hơn, rõ ràng là đe dọa nàng ta.
"Anh Anh Quái (2) nhà ngươi, còn kêu thì lập tức bị xử lý".
(2) Anh Anh Quái: Ngôn ngữ mạng, chỉ những người thảo mai, ra vẻ dễ thương.
Nghe được lời nói này, Phi Linh tức giận muốn hộc máu, đây là loại người gì, có biết thương hoa tiếc ngọc hay không, có phong độ hay không? Quả thực đúng là một tên vô lại.
"Trừng cái gì, trợn mặt cái gì, ngươi cho rằng vẫn có thể dùng làn thu thủy (3), vẫn là mỹ nhân tuyệt sắc sao? Ngươi xem ngươi đen thành thế nào rồi!" Sở Phong lấy một tấm gương đồng thánh cấp ra, so vào mặt nàng ta.
(3) Làn thu thủy: chỉ ánh mắt người con gái long lanh, dịu dàng như làn nước mùa thu. Trong thơ Nguyễn Du cũng từng dùng: "Làn thu thủy nét xuân sơn".
"A..."
Phi Linh tiên tử gào thảm thiết, thấy mặt mình đen thui, nàng ta suýt chút bị hù chết, đây là nàng ta sao?
Vẻ xinh đẹp của nàng đâu, dung nhan khuynh thành của nàng đâu? Hiện tại không chỉ có gương mặt đen thui, ngay cả cơ thể thon thả, gợi cảm cũng đều hóa thành than cả, nàng ta đau đớn không chịu nổi.
Tuy rằng, nàng ta biết còn có thể khôi phục lại, thế nhưng tận mắt thấy bản thân biến thành xấu như vậy, nàng vẫn chịu không nổi, quả thực tan nát cõi lòng.
Đúng là đáng giận, cái tên vô lại kia còn đang chế giễu, chê nàng ta xấu ngay trước mặt, từ nhỏ đến bây giờ vẫn là lần đầu tiên có người nói nàng không đẹp, thật là hoang đường!
Ầm!
Nàng ta giãy dụa, muốn thoát khỏi sự khống chế của Sở Phong, kết quả vừa phát điên, mới phát hiện bị trói thành nút, tay được trói bởi dây thừng lớn như vậy, giống như trâu ngựa, buộc nàng bằng một nút.
Đây... nàng muốn hét toáng lên, muốn giết người sao!
"Đàng hoàng một chút, chớ có gào, đầu than đen nhà ngươi!" Sở Phong dạy dỗ nàng ta.
"Ngươi..." Phi Linh tiên tử thực sự chịu không nổi, vừa tức vừa giận, hơn nữa cả người bị thương rất nặng, hồn quang bất ổn, suýt nữa lại ngất đi.
"Hừ, tức chết ta!" Nàng ta phẫn uất.
Ầm!
Sở Phong trực tiếp cho nàng ta thử một chút, đánh một quyền vào ót nàng ta, nàng ta không muốn ngất đi cũng không được, trợn trắng mắt, mang theo oán hận, mắt cứ thể chuyển thành màu đen, mất hết ý thức.
"Yên tĩnh thế chứ, đánh chết Anh Anh Quái nhà ngươi". Sở Phong thờ ơ như không nói.
Hắn nhìn một chút, trực tiếp ném Phi Linh vào một góc, rất tùy ý.
Điều này làm cho một đám người Dương Gian nhăn mặt lại, đau lòng cho Phi Linh nhưng lại không dám nói cái gì, dù sao cũng cảm thấy người nữa có hơi lỗ mãng, chọc giận có khả năng sẽ khó nhằn.
"Đến đây đi Hồng Huyền, người hầu của ta!" Sở Phong hô lớn, lại bắt đầu tự tin mình thắng.
Đồng thời, hắn không chút do dự, lại lấy ra mấy khối Tử Tinh Thiên Lôi, không thèm che giấu, cả đám người nhìn chằm chằm.
Chỉ có điều, với vài khối Tử Tinh Thiên Lôi ít ỏi, còn có tác dụng không? Đếm lại cũng chỉ có năm khối thôi, hơn nữa Hồng Huyền còn đang đề phòng.
Hồng Huyền nở nụ cười, phong thái tự tin, cất bước đi lên phía trước, quanh thân tỏa ánh sáng bạc, biến ra một cái khiên thần, bao phủ hắn ta ở giữa, thần thánh không chịu lấm lem, mạnh mẽ mà siêu nhiên.
Trong thoáng chốc, mọi người đều như thấy một pho tượng thần vương thiếu niên xuất thế, đánh đuổi mọi kẻ thù trong thiên hạ.
"Khí thế của ngươi thật sự rất mạnh, thế nhưng các ngươi tự hỏi mình, thật sự là con cháu dòng chính của Thái Võ sao? Sở Phong khinh bỉ.
Đây là đạo lý gì? Trước mắt loại người này, hắn còn có lòng dạ khinh bỉ người khác, còn làm cho đối thủ phải tự vấn, dẫn đến một đám người cùng trợn trắng mắt với hắn.
Hồng Huyền mang theo nụ cười điềm đạm, không chút tức giận, đồng thời hắn ta cũng không che giấu, trong tay cầm một tấm chắn kỳ quái, ánh sáng bạc sáng loáng.
Đây là một tấm mai rùa, trắng như ngọc, thoạt nhìn họa tiết lóng lánh, hình như vô cùng rắn chắc.
"Ừ, không sai, các ngươi đoán đúng, đây là tấm chắn cấp Ánh Chiếu". Hồng Huyền mỉm cười, chủ động giải thích, đồng thời nhìn về phía Sở Phong, ý nói, đến đây đi!
Rất nhiều người Dương Gian đều cười thầm, lá chắn này bọn họ cũng không thể khống chế, chuẩn bị không tốt còn có bị hút khô, thế nhưng dùng nó để che chắn sấm sét là thích hợp nhất, trong cơ thể Hồng Huyền có máu Thiên Tôn, hẳn là có thể sử dụng vài lần.
Ầm!
Hồng Huyền di chuyển, giống như một tia chớp trắng xóa, thật sự rất mạnh, không di chuyển thì thôi, sấm chớp đã chuyển động, sẽ giết chết trong một kích.
Cũng lúc đó, tiếng nổ mạnh vang lên, bởi Sở Phong ném Tử Tinh Thiên Lôi tới, dù cho thấy tấm khiên chắn màu bạc cũng không dừng tay.