Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Đồ ác ôn, quá vô liêm sỉ rồi, không phải ngươi nói là đã dùng hết rồi sao?!” Có người phẫn uất gào lớn, cảm thấy bản thân mình quá thành thực, làm sao có thể tin tưởng lời của một tên ác ôn như vậy được cơ chứ?
Cả lôi đài đều đang rung lắc, điện quang tàn sát bừa bãi, toàn bộ mười một người đều bị một pha lật xe đau đớn.
“Cả thế giới bỗng chốc yên lặng hẳn.” Sở Phong thở dài, lúc này đây, đám thanh niên thiên tài của dương gian đều rơi vào kết cục bi kịch, ai nấy đều biến thành mấy cục than bị sét đánh đen thui, còn bị Sở Phong cột lại với nhau, trói lại thành một cái bánh tét bự chà bá.
Dưới đài, tất cả mọi người ngây ngốc quan sát hết thảy, ngay cả Tử Loan hay Nguyên Ma cũng như vậy.
Những tiến hóa giả khắp nơi của vũ trụ đổ nát đều không dám tin vào mắt mình, thanh niên này cũng quá dũng mãnh rồi! Người này là ai, đến từ đâu, lại dám hạ thủ với đám sứ giả thanh niên của dương gian, hơn nữa đều đem người ta thu thập đến triệt để, ngay cả mấy người được xưng là tiên tử cũng không thoát khỏi số phận dính phải độc thủ của hắn!
“Chúng ta cùng tổ chức đại sự, xông vào di tích hoàn thành khảo nghiệm thử luyện cuối cùng, từ đó tiến vào dương gian!” Sở Phong hô lớn, kêu gọi tất cả quần chúng cùng hợp lại.
Thế nhưng cũng chẳng có cái gì gọi là đáp ứng nhiệt tình, tất cả mọi người đều bảo trì trầm mặc.
“Các ngươi lo lắng cái gì, không nhìn thấy ta hàng phục cả đám thiên tài dương gian sao? Bọn chúng đều thuộc quyền sử dụng của ta, cùng ta tiến vào di tích thử luyện, giúp mọi người qua ải!”
“Giúp ngươi qua ải? Ta sao có thể nghe lời ngươi chứ, cứ ở đó mà mơ mộng hão huyền đi!” Một thiên tài trẻ tuổi của dương gian trưng ra gương mặt âm trầm mà nói, đương nhiên, cho dù gã ta không trầm mặt thì mặt cũng đã đen sẵn rồi, hơn nữa cả người còn bốc lên mùi khét.
Binh binh bốp bốp!
Sở Phong nghe thế liền đi về phía gã, không chút lưu tình mà tung cho gã ta mấy cước, chẳng hề giữ chút thể diện nào cho gã.
“Nói không giữ lời, lúc trước không phải đã hứa hẹn rồi hay sao? Ta thắng, các ngươi liền để ta muốn làm gì cũng được.” Sở Phong đạp gã ta lăn mấy vòng trên đất như hồ lô.
Đúng lúc này, hậu nhân của Thái Võ Thiên Tôn – Hồng Huyền cũng tỉnh lại, Phỉ Linh tiên tử cũng khôi phục lần nữa, trông thấy Sở Phong đang ngược đãi người khác liền lập tức hô lớn: “Dừng tay!”
“Dừng lại!”
“Im miệng, không thấy ta đang giáo huấn tiểu đệ hay sao, mau im lặng một chút cho ta!” Sở Phong rất không nể tình, loảng xoảng hai cái liền phá vỡ tấm chắn cấp Thánh rách nát, đập cho hai người kia một trận đến nỗi trước mắt toàn sao, trên trán mọc mấy cục u lớn, hồn quang bất ổn, lại ngất đi lần nữa.
Dưới lôi đài lặng ngắt như tờ, mọi người đều mắt chữ a miệng chữ o, kinh hãi đến không nói ra lời.
Mà trên lôi đài, hơn mười thanh niên thiên tài dương gian kia cũng cạn ngôn, một màn này phải nói là ngoạn mục đến đơ cả người, gia hỏa này thực sự là tùy tâm sở dục (1) giống hết một tên bạo quân, chỉ cần không thuận theo hắn, chẳng cần biết ngươi là thiên chi kiêu tử phương nào, ngay cả hậu nhân của Thiên Tôn cũng bị hắn đập cho hôn mê, ngay cả tiên tử cũng bị đánh đến nất xỉu!
(1)Tùy tâm sở dục: Phóng khoáng tiêu sái, muốn làm thế nào liền làm thế đó.
Sở Phong túm lấy tên thiên tài kia, cái gì cũng không nói liền đánh cho một trận, trực tiếp khiến người ta trợn trắng mắt, xương cốt không biết bị đánh gãy bao nhiêu đoạn, đến nỗi lớp da cháy đen bên ngoài cũng bị tróc xuống, thê thảm không nỡ nhìn.
Một màn này khiến những người khác đều rợn tóc gáy.
Sau đó, Sở Phong liền đe dọa: “Đến, lấy phù văn cấp Thánh trong hồn quang của ngươi để thề, thề trung thành với ta, sau khi kết thúc thử luyện sẽ trả lại tự do cho ngươi.”
“Ta không phục!” Người kia phẫn nộ gào lên.
“Không phục lại đánh tiếp!” Sở Phong lại túm lấy gã ta, bắt đầu ra tay trên lôi đài, dùng sức khiến gã ta ngã sấp xuống, tiếng kêu thảm thiết lại lần nữa vang lên khiến người khác run rẩy.
Những người khác đều cực kỳ chấn động, nghĩ nghĩ nếu đổi thành bản thân liệu có thể chống đỡ bao lâu?
Sau đó người chị em tốt của Phỉ Linh tiên tử cũng rơi vào bi kịch, bị Sở Phong xách cổ ra ngoài, mắt thấy Sở Phong sắp hạ xuống mấy đòn, kết quả nàng ta đã không chịu nổi mà hét toáng lên.
Nàng ta cũng được người người ca tụng là tiên tử, nếu thực sự bị gia hỏa không biết thương hương tiếc ngọc này đánh, hết quăng ra đất rồi lại ném ra sàn, vậy thì quả thực là mất hết mặt mũi, nhan sắc cũng coi như vĩnh biệt!
Hơn nữa chuyện này một khi truyền về dương gian, chẳng phải bản thân nàng ta sẽ xấu hổ đến độn thổ hay sao.
Cho nên nàng ta lựa chọn khuất phục thỏa hiệp với Sở Phong, nói rằng bản thân có thể phát thề, thế nhưng hắn tuyệt đối không thể mạo phạm đến tôn nghiêm nhân cách của nàng ta!
Sở Phong bĩu môi sửa chữa lại cho nàng ta, nói: “Ngươi lớn lên đen như thế, còn thực sự cảm thấy gia có hứng thú với ngươi? Chẳng qua ta chỉ nhìn trúng thực lực của ngươi mà thôi, chắc hẳn có thể giúp tiến hóa giả của vũ trụ hỗn độn chúng ta qua ải. Trong mắt của ta, giá trị nữ hán tử của ngươi vượt xa giá trị nhan sắc đen bóng kia rất nhiều!”
Đậu má! Vị tiên tử này thực sự muốn mắng người, muốn phun đầy tinh hoa ngôn ngữ lên mặt hắn, đây đâu phải tướng mạo vốn có của nàng ta? Đen là do bị sét đánh có biết chưa! Nàng ta muốn nói bản thân tuyệt đối không đen mà vẫn luôn trắng nõn như ngọc!
Sự khuất phục đi đầu của nàng ta đã khiến những người khác lập tức thưc thời, nhận ra bản lĩnh của chính mình không đủ, cuối cùng đều ngộ ra cái gọi là “người dưới mái hiên không thể không cúi đầu”.
Hồng Huyền mở to mắt, hắn ta nhìn thấy Sở Phong đang sắp xếp lại một đám thiên tài dương gian, có chút không biết nên nói gì.
Mà sau khi Phỉ Linh tỉnh lại cũng đã nhìn thấy chị em tốt của mình thề thốt với Sở Phong, chấp nhận khuất nhục mà thỏa hiệp, nàng ta lập tức cảm thấy ngực phát đau, mở miệng muốn nói: “Các ngươi...”
“Đừng có quấy rầy chúng ta!” Sở Phong đáp, sau đó lại bộp một tiếng đánh nàng ta hôn mê.
Mọi người cả trên lẫn dưới lôi đài đều nhìn đến hoa cả mắt, ngay cả mấy chị em tốt của Phỉ Linh cũng không ngoại lệ, các nàng cảm thấy cực kỳ cạn lời, trông thấy Phỉ Linh lại bị đánh hôn mê lần nữa khiến các nàng không biết nên đồng tình hay là giống như trút được gánh nặng nữa.