Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2057 - Chương 2057: Là Vì Thượng Thương Tiên (2)

Thánh Khư Chương 2057: Là vì Thượng Thương Tiên (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Biến hóa đột ngột quả thực dọa mọi người nhảy dựng, thế nhưng sau khi nhìn thấy thứ kia, mọi người đều cười cười, đó chỉ là một con rối gỗ.

Hơn nữa còn không phải lập thể, chỉ là mặt phẳng giống như chế ra từ tấm ván gỗ thô ráp, cả người đều dẹt, trong tay cầm một thanh kiếm gỗ mục nát, có chút buồn cười.

Một vị thiên tài dương gian tuy rằng không coi nó là chuyện gì đáng kể, thế nhưng vẫn ra tay, Thánh kiếm trong tay phi ra về phía rối người gỗ.

Răng rắc!

Một màn dọa người lập tức xuất hiện, chỉ thấy thanh Thánh kiếm màu bạc kia bị kiếm gỗ rách nát chém đứt, hơn nữa thanh kiếm gỗ kia còn thuận đà phóng xuống dưới, muốn chém cơ thể của vị thiên tài kia.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, người gỗ dẹt dẹt kia nhìn qua rất giống như rối gỗ thô ráp, nhưng kết quả lại mạnh mẽ như vậy?

Nó không hề tỏa ra một chút dao động năng lượng nào, cũng không có trật tự phù văn phát sáng, chỉ dựa vào một thân sức mạnh chính nó?

Phốc!

Vị thiên tài dương gian kia đã đạt đến lĩnh vực Thánh giả, kết quả lại không thể tránh thoát công kích, bị thanh kiếm gỗ kia trực tiếp chém trúng, cơ thể phân thành hai nửa, ngay cả bùa chết thay cũng bị xoắn nát một cách dễ dàng.

Người này bị một kiếm giết chết, máu còn đang chảy, thân thể vẫn còn, thế nhưng đã hóa thành máu chết, thành tử thi, tinh khí thần toàn thân đều biến mất.

Thanh kiếm gỗ nát kia quá khủng bố, giết người diệt hồn rất nhẹ nhàng.

Đây mới chỉ vừa giao thủ a, vậy mà rối gỗ trong đống hoang phế kia đã giết chết một vị Thánh giả thiên tài của dương gian, đây là chuyện đáng sợ cỡ nào?

Con ngươi Sở Phong co lại, nhìn chằm chằm thanh mộc kiếm cũ nát kia, hắn luôn cảm thấy thanh kiếm này giống với thanh trường đao màu đỏ sậm mà hắn mang về từ trên con đường luân hồi, cực kỳ ác độc, chém trúng liền có khả năng chí mạng.

Cả đám người đều bị trấn trụ!

“Mọi người đều tránh ra!” Phỉ Linh quát, giữa hai tay lập tức xuất hiện một hồ lô Hồng Bì, nàng ta nhanh chóng rút nắp ra, trong nháy mắt, một ngọn lửa màu đen do trật tự ký hiệu cấu thành đã phun ra đốt cháy người gỗ.

Xoẹt!

Thế nhưng người gỗ kia không sợ hãi chút nào, trong ánh lửa màu đen, nó cầm kiếm đâm tới, thế công mãnh liệt như lôi điện.

Coong!

Phỉ Linh chém giết kịch liệt cùng nó.

Đến cuối cùng, sau khi đánh hơn trăm chiêu thì cuộc chiến mới kết thúc, rối gỗ kia bị nàng ta chém thành mười khúc.

“Không có hồn quang, không có năng lượng, nó rốt cuộc làm thế nào để tấn công, lực lượng cường đại như thế là từ đâu mà ra?” Đám người hai mặt nhìn nhau, cảm thấy không thể lý giải.

Ngay cả những thiên tài đến từ dương gian cũng phải cau mày, bởi vì thứ kia không phải con rối, phía trên cũng chẳng có bất cứ phù văn nào lưu lại, vậy mà lại quỷ dị nhường này.

Bọn họ muốn nghiên cứu thanh kiếm gỗ cũ nát kia, thế nhưng vừa mới nhặt lên thì thứ kia đã mục nát, sau đó hóa thành tro tàn bay theo gió.

Tiếp tục hành trình sau đó, không khí đều có chút ngột ngạt, dù sao thì một vị thiên tài đến từ dương gian cũng chết rồi, chuyện này khiến tâm trạng của đám người Hồng Huyền và Phỉ Linh không tốt là mấy.

“Ùm bò...!”

Đột nhiên, khi bọn họ bắt đầu đi đến khu vực đại sơn cao chục vạn trượng kia, một con trâu gỗ bất chợt xuất hiện từ trong bãi phế tích, nó từ từ đứng dậy, toàn thân rất nhanh đã mục nát.

Nhưng mà sự xuất hiện của nó đã khiến rất nhiều người khiếp sợ.

“Giết chết nó!”

Lần này, bốn vị thiên tài dương gian lập tức xông lên tham gia vây khốn và công kích, bọn họ luôn cảm thấy có chút không thích hợp, cảm thấy con bò gỗ này và người gỗ kia đều yêu tà như nhau.

Ầm!

Đây là một trận va đập dã man, trâu gỗ kia không có năng lượng do con người trút xuống, càng không có sự ẩn hiện của bất cứ phù văn nào, thế nhưng bản thân nó vẫn quá mạnh, đủ sức húc bay Thánh Nhân.

Hơn nữa tất cả thần thuật và các loại quang mang đánh vào cơ thể nó, trong lúc nhất thời đều không thể làm nó thương tổn.

Phốc!

Một người bất ngờ kêu thảm, bị sừng trâu to bè xuyên thủng lồng ngực, sau đó bị hất thẳng lên trời, mới bay đến giữa không trung, còn chưa rơi xuống đất thì sinh cơ đã bắt đầu biến mất, hóa thành bộ tử thi.

“Giết!” Hồng Huyền không nhìn nổi nữa, tự mình xông lên.

Ầm!

Cuối cùng con trâu kia bị Hồng Huyền xử lý.

Trên thân con trâu gỗ này cũng không tìm thấy bất cứ phù văn hay năng lượng dao động nào, thế nhưng vừa nãy chính nó là hung thủ giết người, thực lực hung mãnh đến nỗi khó mà tin nổi.

Mọi người lại tiếp tục lên đường, ai nấy đều có chút run rẩy, khu di tích này quả thực có rất nhiều thứ cổ quái.

Con đường sau đó, các loại hung thú cùng sinh vật hình người không ngừng xuất hiện, con nào con nấy đều cực kỳ nguy hiểm.

Theo sự ra tay của Hồng Huyền và Phỉ Linh, cuối cùng cũng là hữu kinh vô hiểm, không tiếp tục có người chết.

Thế nhưng, khi đoàn người sắp vượt qua sơn mạch cao vút kia liền có nguy cơ phát sinh, một con nhện gỗ và mãng ngưu đột nhiên xuất hiện, những chân nhện gỗ sắp mục nát, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy rất rất đáng sợ.

Sau một phen ác chiến, Hồng Huyền suýt chút nữa đã nguy hiểm tính mạng, bởi vì thứ kia là sinh vật đầu gỗ một nửa cấp Chư Thiên.

“Quá kỳ quái, đây rốt cuộc là di tích gì? Sao lại có sinh vật bằng gỗ dạng này, lúc đầu còn tưởng là do người tạo ra, thế nhưng không phải mọi người đều trông thấy sao, trong cơ thể bọn chúng chẳng có nguồn năng lượng nào cả, không giống thứ do con người tạo thành, ngược lại giống một chủng tộc đã biến mất trong dòng chảy lịch sử.”

Cuối cùng thì mọi người cũng vượt qua được ngọn đại sơn kia, nhìn thấy một tòa thành ở phía chân trời, thế nhưng không còn là phế tích nữa.

Đến gần mới thấy rõ kia chính là một tòa thành trì màu xanh, kiến trúc tổng thể đều là gỗ, rất rộng rãi, cũng rất to lớn, toà thành ngăn cách con đường phía trước!

“Hửm, đại đạo văn tự, là đạo văn vô thượng thời đại cổ xưa nhất?!” Bất luận là Phỉ Linh hay hà Hồng Huyền, ai nấy đều kinh ngạc kêu lên.

Bọn họ đang quan sát văn tự ở trên tường thành bằng gỗ.

“Vượt qua Mộc Thành, thân này bất hủ, hồn quang vĩnh tồn, là vì Thượng Thương Tiên.”

Chỉ một hàng chữ ngắn gọn như vậy đã trấn áp tất cả mọi người.

Ngay cả đám thiên tài đến từ dương gian cũng không ngoại lệ.

“Khó trách trưởng bối trong môn lại nói khu di tích này còn đang thăm dò, không nên tự mình mạo hiểm, muốn cho đám người của vũ trụ âm gian đi trước dò đường. Quả nhiên không ngoại lệ cổ quái như thế!”

Lúc này đây, những lời kia chính là do Hồng Huyền phát ra.

Sau khi Sở Phong nghe được liền muốn đập chết tên thần chích của dương gian đã giáng lâm xuống mảnh vũ trụ này, cái gọi là lịch luyện, chẳng qua cũng chỉ là tìm người chết thay, tiện thể giúp người dương gian dò đường?

Bình Luận (0)
Comment