Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2058 - Chương 2058: Kiếm Đoạn Vạn Cổ (1)

Thánh Khư Chương 2058: Kiếm đoạn vạn cổ (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Một tòa thành trì xanh biếc, rộng rãi mà bao la hùng vĩ, nhưng kết cấu tổng thể đều làm từ gỗ. Mộc thành rộng lớn như vậy quả thực là hiếm thấy, ít nhất thì những người đã thăm dò trước đó đều không phát hiện ra.

Sở Phong nhìn thoáng qua Hồng Huyền và Phỉ Linh tiên tử, phát hiện ra bọn họ cũng lộ ra biểu tình kinh ngạc cùng hoài nghi, không cách nào bình tĩnh, mà những hậu nhân đến từ dương gian của Thiên Tôn cũng như vậy, qua đó đủ để thấy tòa thành trì này đáng sợ cùng không tầm thường thế nào.

“Các tiểu đệ, tiểu muội, mọi người có ai đã thấy qua kiểu dáng của thành trì cổ xưa này ở dương gian bao giờ chưa?” Sở Phong mở miệng hỏi thăm.

Đám thiên tài dương gian đều cảm thấy ngán ngẩm cái giọng xưng hô kia của Sở Phong, thầm nghĩ ngươi chỉ là một thổ dân của vũ trụ tàn phá mà thôi, vậy mà cũng dám gọi chúng ta là tiểu đệ tiểu muội? Nhất là mấy vị thiên tài nữ tử, bình thường đã quen được người ta hô tụng là tiên tử, hiện tại lại bị gọi là tiểu muội, thực sự.... há có thể như thế! Còn ra thể thống gì nữa?

Thế nhưng các nàng cũng không có ý định trở mặt, đợi đến khi rời khỏi mảnh đất thử luyện này rồi nói sau, không cần làm hỏng chuyện, kẻo phải trả giá đắt ở nơi này.

Dương gian không có loại thành trì bằng gỗ lớn như vậy. Một số thiên tài ở đây đều đến từ môn hạ của Thiên Tôn, kiến thức tất nhiên là siêu phàm, thế nhưng loại cự thành kiến trúc bằng gỗ xanh biếc như vậy có chút quỷ dị, bọn họ quả thực không đoán ra nguồn gốc.

Ai lại muốn dùng chất liệu gỗ? Một trận hỏa hoạn ắt cháy sạch.

“Tòa thành này có chút kỳ quái, Phỉ Linh sư muội thấy thế nào?” Hồng Huyền lên tiếng, bạch y phần phật, quanh người đều bao phủ ánh sáng thần thánh cùng quang vũ, dáng vẻ siêu trần thoát tục.

Hắn nở nụ cười, răng trắng muốt, khí chất ôn nhuận như ngọc.

Phỉ Linh cũng nở nụ cười xinh đẹp với hắn ta, đáp: “Giống như bức tranh khuyết thiếu mà ta đã nhìn thấy trong bản chép tay được lưu lại từ niên đại rất cổ xưa, chỉ là ấn tượng của ta về nó rất mơ hồ.”

Hai người này khiến thức đều vượt qua người khác, tự trò chuyện với nhau, hoàn toàn coi thường Sở Phong.

Hồng Huyền gật gật đầu, lại nói: “Ừ, nếu ta đoán không lầm, nơi này cực kỳ không tầm thường, có khả năng có liên quan đến một số điểm then chốt của lịch sử tiến hóa vô cùng cổ xưa, liên quan đến đường phân nhánh của lịch sử tiến hóa.”

Người của vũ trụ tàn phá và vũ trụ tiểu âm gian đều nhăn mày, tuy rằng lúc này bọn họ nghe được sự tình vô cùng ghê gớm, thế nhưng chung quy vẫn không hiểu được ẩn tình trong đó.

Sở Phong không giống như vậy, thời gian hắn và thạch hồ ở chung không ngắn, bởi vậy mà bản thân biết rõ một số chuyện xưa, cái gọi là con đường phân nhánh trên lịch sử con đường tiến hóa tương đối khủng bố.

Mấy chi tiết này, mấy thời kỳ cổ xưa cực kỳ huy hoàng, con đường tiến hóa từng phân nhánh, mà bọn họ hiện tại chỉ đi theo một trong số những con đường tiến hóa kia.

Dựa vào suy luận, con đường của một số điểm kia phải càng khủng bố mới đúng, thế nhưng những nền văn minh huy hoàng chói lóa kia ở phương nào?

Mấy người trong số những thiên tài dương gian kia cũng kinh ngạc kêu lên, hiển nhiên đã từng mơ hồ nghe thấy ẩn tình, thế nhưng cụ thể thế nào thì lại không biết.

Sở Phong cẩn thận suy nghĩ chốc lát, sau đó liền thận trọng tiếp cận tòa thành trì kia, hắn muốn dò xét sự huyền bí của nơi này. Tổng thể của tường thành cao lớn đều làm bằng chất liệu gỗ, không giống như là chắp vá tạo thành.

Chi tiết này tương đối quỷ dị, tường thành lớn như vậy rốt cuộc cần bao nhiêu cổ thụ mới có thể tạo thành, hơn nữa hoa văn rất rõ ràng, màu xanh biếc điểm xuyết mang theo ánh sáng ảm đạm cổ xưa.

Hắn đã thử qua, tòa thành này cực kỳ cực kỳ kiên cố, đừng nói là thánh khí không làm tổn hại được nó, hắn âm thầm lấy ta một thanh chiến kiếm cấp Thần, thế nhưng cũng không có cách nào lưu lại trên tường thành một dấu vết nào.

Về phần Hồng Huyền và đám người Phỉ Linh, tất cả đều đang tìm kiếm xung quanh. Tòa thành này có khả năng liên quan đến con đường phân nhánh của văn minh khác, một hướng khác của tiến hóa, bởi vậy hiển nhiên khiến tâm trạng bọn họ không yên, rất muốn có thu hoạch.

“Vượt qua Mộc Thành, thân này bất hủ, hồn quang vĩnh tồn, là vì Thượng Thương Tiên.” Sở Phong quan sát mấy chữ trên tường thành, nói với mấy người Hồng Huyền: “Trưởng bối của các ngươi quả nhiên có chút biến thái, kể cả bọn họ có là thần chích đi chăng nữa thì cũng chưa chắc có khả năng qua tòa thành này đâu? Thế mà lại để chúng ta đến nơi này thử luyện.”

Bản thân hắn là Thần Tướng, vậy mà còn cảm nhận được sự khủng bố trong tòa thành này, nhìn ánh sáng không tên kia đang tản ra khiến trong lòng hắn rất bất an.

Một khi tiếp cận tòa thành này liền không có cách nào phi hành!

Đây thực sự không phải là dấu hiệu tốt, Sở Phong thân là Thần Tướng đỉnh cấp mà cũng không thể phi hành, vậy nơi này phải đáng sợ cỡ nào, trong đó có một cỗ áp chế nào đó.

Sở Phong ở một vị trí cách tòa thành khá xa, bắt đầu bay lên quan sát phía trước. Trong thành chỉ có một màu đen thẳm, tòa thành kia xa đến vô biên giống như vũ trụ hồng hoang liên tiếp, không hề trông thấy điểm cuối.

Một lát sau, Sở Phong cẩn thận trèo lên tường thành mà nhìn về phía trước, khung cảnh lọt vào tầm mắt khiến trong lòng hắn chấn động.

Chỉ có ở trên tường thành mới có thể quan sát được một số thứ!

Mà lúc này, đám người Hồng Huyền cùng Phỉ Linh trông thấy hắn lớn mật như vậy thì cũng không chịu thua, ai nấy đều theo lên đứng trên tường thành.

Trong thành là một mảnh thời không loạn lưu, là mảnh vỡ thái dương, là các loại vết tích tiền sử trôi nổi, tất cả khiến linh hồn bọn họ chịu công kích rất lớn.

Mảnh vỡ thời quang chập trùng giống như dòng sông dài của thời gian bị cắt đứt, bị đánh xuyên, bị người ta giam cầm ở nơi này. Mảnh đất này đầy sương mù giống như thế giới tuế nguyệt vô tận, giống như có thể từ chỗ mảnh vỡ thời quang này quay ngược thời gian trở lại thế giới của những niên đại cổ xưa kia.

Ngoài ra còn có một số cung điện bằng gỗ, rất cả đều chỉ có một nửa, khuyết thiếu không trọn vẹn, còn mang theo ánh sáng lấp lánh.

“Ta nhìn thấy cái gì? Kia chính là Khởi Nguyên Chi Thụ?” Phỉ Linh cảm thấy linh hồn của bản thân đều đang run rẩy.

Một nửa cổ thụ đang trôi nổi trong thành trì hùng vĩ, nó cực kỳ to lớn, thân cành thô ráp vắt ngang ở nơi đó, chiếm diện tích không gian rất lớn.

Bình Luận (0)
Comment