Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ngươi...”
“Ngươi cái gì mà ngươi? Đều đi theo ta!” Sở Phong vung tay, đám người lại lần nữa nối đuôi lên đường.
Ầm!
Hắn phá đất mở ra một cái động, sau đó mang hết thảy mọi người tiến vào nơi sâu dưới lòng đất. Đương nhiên là bảo trì khoảng cách đủ xa, không có tới gần một nửa mặt cắt của tòa thành.
Cho dù như thế thì cuối cùng mọi người đều thấy rõ đây là tàn thành bị người ta dùng một kiếm chém đứt, không khỏi cảm thấy trong lòng phát run.
“Đi thôi, thử luyện sắp kết thúc, chúng ta đang vọt lên trời!” Sở Phong cười lớn.
Hắn đang chế giễu ở đây, vượt qua thành này là vì Thượng Thương Tiên.
Tất cả mọi người đều có chút choáng váng, bọn họ tiến lên từ trong lòng đất, vọt tới từ bên dưới thành trì, vậy mà có thể thành công.
Bình thường mà nói thì loại tuyệt địa này, loại thành trì này trên trời dưới đất đều sẽ bị phong tỏa, cho dù mọc cánh cũng khó thoát, thế nhưng hôm nay bọn họ lại có thể thành công qua ải.
Bởi vì chẳng có người nào nghĩ rằng đây chính là tàn thành, dưới mặt đất có chỗ thiếu hụt.
Đám đệ tử của dương gian có chút đứng ngồi không yên, có người trong số bọn họ nhìn thấy bức thư mơ hồ lẫn trong mảnh vỡ thời quang, hai mắt lập tức liền tỏa sáng, hận không thể lập tức phóng qua cướp đến tay.
Sở Phong nghiêm túc nhắc nhở, nói: “Ta cảnh cáo các ngươi, không cần làm loạn, đừng hại chết tất cả chúng ta!”
Một số thiên tài dương gian nghe xong không khỏi nhíu mày, có chút không phục, bọn họ muốn dừng chân quan sát cẩn thận một chút, nhưng sau đó liền bị đám người Hồng Huyền cùng Phỉ Linh ngăn cản.
Nơi này khiến hai người cảm thấy bất an, trước mắt vẫn nên vượt qua nơi này mới là chuyện nên làm.
“Thôi được, cứ xông qua đã, sau khi đưa đến điểm cuối thì bọn ta liền trở lại nghiên cứu tiếp.” Đệ tử không phục kia lên tiếng.
Cứ như vậy liền vượt qua một đường, mất chừng thời gian nửa ngày thì bọn họ mới đi đến điểm cuối, xuyên hành đi qua lòng đất.
Tốc độ của mọi người cũng tính là rất nhanh, thế nhưng vẫn tốn mất nửa ngày trời mới có thể vượt qua được tòa thành to lớn chỉ còn một nửa kia.
“Thành công rồi, chúng ta ra ngoài rồi! A, hình như phía trước có một cánh cửa ánh sáng thông với thế giới bên ngoài, đây là lối ra ư?”
“Ha ha, không ngờ tới a, chúng ta thực sự thử luyện thành công rồi!”
Một vài người sung sướng kêu lớn, bởi vì bọn họ cảm nhận được khí tức của vũ trụ, có lẽ bản thân có thể rời khỏi bí cảnh này.
Lúc này quay đầu lại, chỉ thấy cơ thể Sở Phong cứng ngắc đứng ở nơi đó, da đầu như muốn nổ tung.
Mà đám người Hồng Huyền, Phỉ Linh, Nguyên Ma hay Tử Loan đều chấn động, cả người giống như tượng đất, ngơ ngác đứng đó, hai mắt xuất hiện vẻ hoảng sợ mà quay đầu nhìn lại.
Trong mảnh vỡ thời quang kia xuất hiện vấn đề!
Đó là một tấm gương cũ nát tản ra hỗn độn khí, mơ hồ giống như chí bảo vô thượng, nó chiếu rọi ra một góc chân tướng của năm xưa, ghi lại nơi này đã từng phát sinh ra chuyện gì!
Nó chiếu ra một người có thân thể vĩ đại, tay cầm một thanh kiếm, chỉ thấy người nọ đột nhiên huy động sức lực muốn bổ ra vạn cổ chư thiên!
“Cái gương này... ghi lại tất cả những chuyện xảy ra năm xưa sao? Quan sát cẩn thận a, đừng có bỏ qua bất cứ thứ gì, trở về còn phải báo cáo Thiên Tôn!”
Đám thiên tài dương gian không khỏi run rẩy, ngay cả môi cũng phát run.
Ầm!
Sau đó tất cả liền thấy người kia mạnh mẽ xuất chiêu, chém đứt hết thảy cản trở, thứ mà người nọ chém đứt chính là thời không, là nhân quả, là hết thảy căn nguyên!
Một khắc ấy phá vỡ hết thảy vĩnh hằng, chém đứt hết thảy vạn cổ chư thiên.
Ngay cả Sở Phong cũng run sợ không thôi, một màn im lặng kia còn đáng sợ hơn, còn bao la hơn so với những gì hắn nhìn thấy trên bức thư kia, phải nói là chấn động đến nỗi cuốn lên cả tương lai cổ kim.
Một chiếc gương ghi chép lại chuyện cũ của hàng tỷ năm trước, mà chuyện kia có liên quan đến tòa thành, có liên quan đến con đường phân nhánh của lịch sử tiến hóa, có liên quan đến tiết điểm quan trọng đáng sợ.
Đây là suy đoán của Sở Phong, hai mắt hắn sâu thẳm, trong lòng như có sóng lớn ngợp trời.
“Mau nhìn, trong gương chiếu rọi ra tòa thành này, có liên quan đến tòa thành này!”
Ầm!
Giống như có sóng to gió lớn bất chợt truyền đến muốn chấn vỡ tân thần của người ta.
Thế nhưng những thứ này đều là ảo giác, thực ra căn bản không có âm thanh nào hết, tấm gương kia chiếu ra chỉ là hình ảnh năm xưa, không hề có bất cứ tiếng động nào.
Mà bóng người khổng lồ trong gương lại quá mơ hồ, bị năng lượng nào đó bao phủ che mờ, ngay cả hỗn độn đều đang tán hoạn, kiếm quang trong tay người nọ xé rách cổ kim, thứ mà người nọ chém đứt không chỉ là thời không mà còn có nhân quả.
Trong đó, trên một mảnh đất to lớn trong mảnh thời không bao la kia, loại thành trì giống mộc thành quả thực rất nhiều, mà mộc thành ở trong đó dường như đều là thành trì nho nhỏ.
Mà một kiếm chém đứt thời không của người nọ, kiếm quang của nó còn quét qua mộc thành khiến tòa thành bị đứt làm đôi rớt xuống, ầm một tiếng liền rơi rụng trở thành hiện trạng như ngày nay.
“Thứ gọi là mặt cắt của cự thành chỉ là tàn dư của một tòa thành trì bị kiếm mang chí cường cắt đứt vào năm đó? Vậy thì chiến trường chân chính rốt cuộc đáng sợ cỡ nào đây?!”
Thiên tài dương gian đều đang im lặng, nếu hình ảnh này là thật, mức độ kinh khủng đã vượt quá sức tưởng tượng của đời người.
Sau đó, tờ giấy khô vàng kia lại xuất hiện, lơ lửng giữa không trung, cuối cùng rơi xuống dưới.
"Các vị, Diệp Hạo ta nói lời giữ lời, cuối cùng sẽ đưa các ngươi ra ngoài, cứ như vậy xông qua kết giới, đi thôi!" Sở Phong hô to về phía mấy trăm tiến hóa giả, chỉ về bí cảnh phía trước nói.
Sau đó, hắn nhìn về phía tòa thành hoang tàn nọ, nhìn chằm chằm tờ giấy kia nói: "Rất kỳ quái, vẫn luôn cảm giác giống như đã từng quen thuộc, tựa như một kiếp luân hồi khác."
Thiên tài dương gian cười nhạo, thế gian này có bao nhiêu người có tư cách nói về luân hồi? Đó là nơi nhân vật tầm cỡ Đại Năng dương gian cũng phải ra tay tiến vào trong vùng đất cấm để lấy được vé vào.
Lấy lá bùa không phải cho người khác, đa số con nối dõi được sủng ái nhất của Đại Năng hoặc tự thân Đại Năng sử dụng để chuyển thế.
Phỉ Linh, Hồng Huyền mỉm cười rụt rè, tự mình tỏa sáng rực rỡ, được Thần Hoàn bảo phủ, giống như con của Thiên Tôn hạ xuống thế gian.
Sở Phong nhìn tư thái của bọn họ, hắn lập tức liếc mắt nói: "Các ngươi hiểu biết bao nhiêu về luân hồi, trong nhà có ai từng trải qua rồi sao?"