Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hơn nữa Sở Phong còn phát hiện ra một điều đáng kinh ngạc, có một bóng người mơ hồ xuất hiện, tuy nhiên hắn nhìn không được rõ ràng cho lắm.
Một bàn tay lớn màu tro giống như tượng bùn đang xuất hiện trong mảnh vỡ thời quang, không biết bàn tay kia muốn công kích nơi nào, chỉ thấy nơi đó lóe lên sự hủy diệt.
Thời khắc mấu chốt, bàn tay kia liền phát ra hơi thở khiến người ta cảm thấy ngộp thở, khiến người ta sợ hãi, ngay cả linh hồn cũng phải run rẩy.
Mãi đến về sau thì bàn tay màu xám tro giống như tượng bùn kia mới biến mất, nơi này khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh vốn có.
Thậm chí bức thư kia, lưu quang kia, những thế lực thời gian kia đều biến mất theo nó, mơ mơ hồ hồ đều không còn dấu vết.
Sở Phong trầm mặc, hai mắt nhìn chằm chằm nơi đó, đây rốt cuộc xảy ra như thế nào? Đến tột cùng thì một màn ban nãy là quá khứ của niên đại gì? Có phải là một tình tiết quang trọng trên con đường tiến hóa phân nhánh nào đó của lịch sử hay không?
Tình cảnh ban nãy xảy ra quá nhanh, nháy mắt đã biến mất trong tầm mắt của hắn, khiến hắn không thể phản ứng kịp. Sở Phong không có cách nào phỏng đoán một màn kia là đối quyết của tiến hóa giả cấp bậc như thế nào, hoặc có thể nói là dư âm chiến đấu ra sao.
Cho dù bản thân Sở Phong có hộp đá che chở thì cũng phải thừa nhận áp lực rất lớn!
Hắn nhắm mắt lại hồi tưởng lại tất cả những gì vừa chứng kiến, hắn tin tưởng đó chính là thời khắc mấu chốt không gì sánh được trong lịch sử tiến hóa, đáng tiếc thực lực bản thân lại không đủ, không có cách nào tham gia vào, không thể thôi diễn để nghiên cứu ra chân tướng.
Sở Phong mở mắt, sâu trong con người hiện lên phù hiệu sáng chói, Sở Phong dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh để quan sát triệt để thời không, muốn nhìn thấu đồ vật được giấu trong nơi sâu nhất của mảnh vỡ thời quang.
Thế nhưng hắn lại ngoài ý muốn phát hiện, rằng từ khi bản thân thăng đến cấp Thần Tướng, thì đây là lần đầu tiên mà Hỏa Nhãn Kim Tinh của Sở Phong không có hiệu quả! Không phải ngươi muốn nhìn liền có thể nhìn thấu, nơi đó chỉ toàn một mảnh yên tĩnh vô thanh.
Như vậy hắn lại càng muốn quan sát, càng muốn nhìn thấy chân tướng đằng sau lớp mây mù, vì vậy mà Hỏa Nhãn Kim Tinh liền bao phủ lực lượng thời quang và bức thư kia.
Có lẽ sự xuất hiện của một màn kia chỉ là ngẫu nhiên, cũng có thể chỉ xuất hiện một lần ban nãy, sau đó liền biến mất.
Thế nhưng trên bức thư kia rõ ràng có giọng nói, còn có văn tự dày đặc, mà hắn lại chỉ nghe thấy mỗi một câu mà thôi, này quá không đủ, hắn muốn biết tình hình cụ thể và chi tiết hơn.
Sở Phong đánh giá khoảng cách tiếp tục lùi lại phía sau, hắn muốn thử nghiệm và kiểm nghiệm xem, khi bản thân không có hộp đá che chở, hắn có thể tiến đến trong phạm vi nào, đâu mới là khoảng cách an toàn.
Sau đó không lâu, hắn liền phát hiện bản thân đã suy nghĩ nhiều rồi, trăm dặm là đủ!
Cái gọi là một kiếm chém đứt vạn cổ thành kia, mặt cắt trơn nhẵn quả thực ẩn chứa một loại “thế” nào đó, nhưng “thế” kia lại đang nội liễm chứ không có bộc phát ra ngoài.
Chỉ khi tiếp cận quá gần thì nó mới phát động ra một chút khiến người ta không chịu đựng nổi.
Sở Phong hít vào một ngụm khí vừa lạnh vừa khô, một kiếm chém đứt vạn cổ thành, đây quả nhiên là chuyện kinh thiên động địa, những gì mà hắn đã sớm cảm nhận được trước kia chỉ là lớp da lông bên ngoài mà thôi!
Hắn rất khó tượng tượng nổi, nếu như có người kích phát ra “thế” ẩn chứa trong mặt cắt của một nửa tòa thành trì kia thì sẽ xảy ra chuyện gì, còn chưa nghĩ đến thì đã thấy toàn thân tê dại rồi.
Toàn bộ vị diện này không biết có sụp đổ hay không?
Liệu có dẫn đến nổ lớn trong hỗn độn?
Mảnh vũ trụ đổ nát này cuối cùng còn có thể dư lại cái gì?
Sở Phong lắc lắc đầu, không muốn nghĩ nhiều nữa.
Hắn biết lịch sử tiến hóa thời cổ xưa thực sự tồn tại năm tháng huy hoàng không gì sánh được, nếu nơi này chỉ là một lối rẽ, một điểm trong con đường tiến hóa ấy, vậy thì cũng quá mỹ lệ rồi, phải nói là chấn động tương lai từ cổ chí kim.
Cẩn thận quan sát thật lâu, nghiên cứu cả nửa ngày, sau khi tin chắc rằng sẽ không còn nhìn ra cái gì nữa thì lúc này Sở Phong mới rời đi.
Hắn đi lên mặt đất.
Trên mặt đất, cả đám người đều đang nhíu mày, bọn họ đã nghiên cứu tòa mộc thành này rất lâu nhưng chẳng ai nghĩ ra được bất cứ biện pháp khả thi nào.
Hơn nữa, trước đây không lâu còn xảy ra thương vong, ngay cả thiên tài dương gian đều đau đớn kêu rên, gãy mất cánh tay hoặc đổ máu không ngừng, căn bản là ngăn không xuể.
Có người tấn công mộc thành, cho dù cách nhau rất xa nhưng người kia vẫn bị phản phệ, lực công kích của gã bị phóng đại mười lần mà đánh ngược trở về.
Sở Phong hoàn toàn không biết nói gì hơn, vị thiên tài này mới đầu nhìn thì có chút xui xẻo, nhưng nhìn kỹ cũng tính như là may mắn, hắn thâm nhập dưới đất mới có thể tận mắt thấy được sự khủng bố của tòa thành này đáng sợ cỡ nào, mà gã thiên tài kia - người dám động võ với nơi này còn sống sót thì đã là một kỳ tích rồi.
“Diệp Hạo, chúng ta bất lực, không có cách nào giúp ngươi che chở đám người này qua ải, chỉ có thể rút lui.” Hồng Huyền lên tiếng.
Mà trong nhóm người kia cũng có người nở nụ cười lạnh, đến đây thì thử luyện cũng kết thúc rồi, không cần biết thành công hay không, ước định giữa bọn họ và lời thề cũng coi như là thực hiện toàn tất.
Đến lúc ấy, bọn họ liền có thể xuống tay với Diệp Hạo.
Lúc trước bọn họ bị đám quy tắc khuôn sáo kia ép buộc, muốn quyết đấu cùng cảnh giới, kết quả lại bị tên ác bá kia cầm Tử Tinh Thiên Lôi đánh cho ngã sấp toàn bộ, thực sự là sỉ nhục quá lớn, bây giờ đã đến lúc thanh toán cả gốc lẫn lãi.
Đừng nói những người khác, ngay cả Phỉ Linh tiên tử và mấy chị em tốt của nàng ta cũng trưng ra bộ mặt bất thiện, muốn hội đồng ẩu đả tiểu tử Diệp Hạo kia. Hắn dám đánh nổ cáng nàng đến toàn thân đen thui, còn nói xấu các nàng, thực sự há có thể như thế! Tiên tử có thể nhẫn nại nhưng cô cô không thể nhẫn!
Sở Phong nghe xong rất bình tĩnh đáp trả, nói: “Còn chưa kết thúc, nếu các ngươi không được thì ta có thể dẫn đầu mọi người đi tiếp!”
“Ngươi nói đùa cái gì chứ, ngay cả chúng ta đều không có năng lực đấy, ngươi dựa vào cái gì mà qua ải?” Một gã thiên tài dương gian lên tiếng.
“Chỉ bằng ta là người thắng cuộc, từng đánh cho các ngươi úp sấp, dựa vào các người đều là tù binh của ta!” Sở Phong lộ ra tư thái, dáng vẻ này của hắn phải nói là chuyên gia vả mặt, mắng người mắng cả ra khuyết điểm.