Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Cuối cùng cũng kết thúc, đáng tiếc duy nhất là chí bảo dương gian vẫn không có tung tích." Có người khẽ nói.
"Còn cách mấy ngày, tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc, đừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Một vị Tử Phát Thần Vương mở miệng, ánh mắt hắn ta như thiểm điện, thân thể giống như mặt trời màu tím ngang trời, sôi trào trong dương khí, hắn ta cực kỳ uy nghiêm.
"Có thông tin, có con cháu Thiên Tôn đến đây quan sát buổi lễ, lựa chọn loài Âm Phủ mạnh nhất." Một vị Thần Vương tóc bạc khác mở miệng, kim bào cổ trên người tung bay trong gió trời, đạo âm ầm vang.
Những người khác im lặng, hít một ngụm khí lạnh.
Bốn bề hoang vu, danh sơn đứng sừng sững, mặt trời băng qua hàng trăm vạn dặm, cảnh sắc lộng lẫy, giống như một bức tranh cuộn tròn.
"Rốt cục là ai đang đến?"
Bọn họ linh cảm rằng có lẽ là một vị nhân vật nổi danh sẽ xuất hiện, mặc dù tu vi không bằng bọn họ, nhưng tiềm năng hẳn rất rộng lớn.
"Vị Thần xếp thứ tám thiên hạ!" Vị Thần Vương tóc trắng mở miệng, kim bào lay động, trên mặt xuất hiện biểu cảm khó hiểu.
Ở dương gian, vị Thần có thể xếp thứ tám thiên hạ, nhân vật như vậy đã không thể dùng từ đệ tử tinh anh để miêu tả, mà phải nói tư chất thật sự ngút trời!
Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đừng nói là Thần Vương, thậm chí có thể đạt đến vị trí Thiên Tôn!
Dương gian to lớn biết bao, không chỉ có Thiên Tôn tự mình dạy dỗ đồ đệ, còn cả Đại Năng cũng có đệ tử quan môn, thế gian có vô số kỳ tài cao thủ, có bao nhiêu người có thể cam đoan rằng bản thân có thể lọt vào vị trí thứ mười thiên hạ?
Hoàng triều Bất Hủ, Thiên Tôn đạo thống, Đại Năng yên nghỉ, truyền nhân của mỗi một người bước ra đều rất khó lường, đừng nói đến vị trí thứ tám thiên hạ dương gian, cho dù thứ tám trăm, cũng coi như thiên tài danh chấn một phương.
Diện tích dương gian rất rộng lớn, đạo thống nghìn vạn năm không biết có bao nhiêu truyền thừa, ngay cả những môn phái tiến hóa cũng có thể tồn tại hàng triệu năm, lại càng không nói đến có vài môn phái mãi trường tồn, lai lịch thâm sâu đủ để dọa chết người, nếu dùng hết cả tài nguyên, bồi dưỡng ra một người thừa kế trung tâm, sao có thể yếu kém?
Thần xếp vị trí thứ tám thiên hạ đến đây, điều này có nghĩa là gì, đám Thần Vương bọn họ có thể không đủ để nhìn được, không phải đối thủ của những vị Thần kia.
"Ngoại trừ vị đó ra, có thể sẽ xuất hiện hai người được xếp hạng trong một trăm vị thần hàng đầu."
Loại tiến hóa giả cấp Thần trong bảng xếp hạng này, tuyệt đối coi như kỳ tài ngút trời, có thể xứng với Thần Vương!
“Quan trọng là tuổi bọn họ đều rất trẻ, so với chúng ta, bọn họ còn đang độ tuổi phong nhã hào hoa, đúng là chỉ điểm giang sơn." Một vị Thần Vương nói.
Âm Phủ có chí bảo, cũng có tạo hóa được nhắc đến trong lời di ngôn của cố lão đã qua đời, cho nên khiến cho một vài kỳ tài ngút trời nổi danh nhất dương gian cũng không nhịn được đến đây.
"Nhìn nhiều chút, ít nói đi, gần đây thế cục rung chuyển, vũng nước rất sâu." Tử Phát Thần Vương nhắc nhở.
Nơi này nhanh chóng đã trở nên im ắng.
Vũ trụ bị tàn phá, Sở Phong đã biết rằng địa điểm thí luyện cuối cùng đã thay đổi, bí cảnh trước kia bị phong tỏa, không cho phép những người khác đến gần.
Mộc Thành, tình cờ được phát hiện có thể xuyên qua lòng đất, rất nhiều người nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ dưới lòng đất, sau khi bị Thần biết, lập tức phong tỏa, sau đó báo cho đại nhân vật dương gian.
Địa điểm thí luyện cuối cùng, lại được lựa chọn lần nữa, sẽ gần trong hỗn độn dương gian, vẫn là một bí cảnh lục địa, sau khi xuyên qua nơi đó, sẽ có thể tốc hành đến dương gian!
Những ngày gần đây, có Thần Vương đang tự mình bố trí.
Thời gian vẫn đủ, Sở Phong di chuyển một vòng xung quanh vũ trụ bị tàn phá, hắn đi qua nơi Trích Tiên Quật, một nơi quỷ dị, hành tinh kia giống như một ổ trùng, gồ ghề, khắp nơi là huyệt động, nhưng lại bốc lên từng đợt tiên khí trắng tinh.
Dựa vào cảm giác, hắn nhìn thấy nơi đó không đơn giản, lấy thực lực của hắn tất nhiên có thể đến gần, từ xa hắn đã nhìn thấy ba người Ánh Vô Địch, tiểu loli tóc trắng, Ánh Trích Tiên.
Lặng yên chăm chú nhìn, hắn xoay người rời đi, bởi vì tình hình của ba người kia cũng không tệ.
Hắn cũng đi qua Thủy Ma Điện, nhìn thấy Nguyên Thế Thành, Nguyên Viện.
Hắn cũng đến gần Di Đà tự, tiếng chuông ngân dài, trong ánh trời chiều, ngôi Thần miếu tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, linh thiêng lại cổ kính, Lôi Âm Cổ Tháp, tiếng Phật siêu phàm.
Cuối cùng, Sở Phong lại tiến vào bí cảnh kia, đến gần Mộc Thành.
Cho dù Thần đã chặn hết các con đường đến nơi này, căn bản cũng không thể ngăn cản được hắn, thuận lợi tiến vào lòng đất.
Hắn rất không cam tâm, sâu dưới lòng đất, tiến vào trong Thạch Hạp, che chở bản thân, hắn muốn tiếp cận Mộc Thành.
Sở Phong cảm nhận được, chuyện này quả thật có chút giống đi tìm đường chết, nhưng hắn thật sự bị điểm mấu chốt trong lịch sử tiến hóa của một kiếm chặt đứt thời không muôn đời và nhân quả hấp dẫn, hắn rất muốn biết!
Không hiểu vì sao, hắn luôn cảm thấy đang được ai đó gọi!
Là tờ giấy kia sao?
Đang ở trong Thạch Hạp, hắn lại lấy Thiên Tôn Pháp Chỉ ra, đỏ trên một khe hở còn sót lại của Thạch Hạp, cứ như vậy ngang nhiên tiến gần vào trong Mộc Thành.
Nếu có thể đến, tất nhiên sẽ rất mừng vui. Nếu tình hình không ổn, hắn cũng sẽ không ép mình vượt qua, quay đầu rời đi.
Quả khi, khi đến gần, một mặt Thạch Hạp quả nhiên hơi sáng lên, còn Thiên Tôn Pháp Chỉ thì hơi rung chuyển!
Cuối cùng, hắn hoảng sợ phát hiện, một góc của Thiên Tôn Pháp Chỉ đã bị đốt cháy, tình huống này có chút đáng sợ, trong tay hắn chỉ có hai tấm Thiên Tôn Pháp Chỉ hoàn chỉnh, có nửa tấm không trọn vẹn, có thể chống đỡ một lúc.
Lúc này, hắn đã sắp đến gần Mộc Thành, chuẩn bị đi vào, đi về hướng tờ giấy ố vàng kia!
Quả nhiên, Thiên Tôn Pháp Chỉ cũng không ngăn cản được "thế" của nơi này, thành phố hoang tàn ẩn chứa một áp lực không thể tưởng tượng được, Pháp Chỉ kia lập tức hóa thành tro tàn trong nháy mắt.
Sở Phong không cần suy nghĩ thêm, liền quay đầu rời khỏi, hắn biết, lần thử này coi như thất bại.
Nhưng đột nhiên xảy ra biến động, ngay lúc này lần đầu tiên Thạch Hạp phát ra âm thanh dị thường, tiếng nổ rất nhỏ vang lên, hơn nữa sáu mặt đồng thời sáng lên, trở thành ánh sáng trong suốt sáng ngời.
Sở Phong rung động, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải biến cố này từ khi có được Thạch Hạp đến nay.