Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2065 - Chương 2065: Muôn Thuở Thời Không Một Bức Tranh Cuộn Tròn (2)

Thánh Khư Chương 2065: Muôn thuở thời không một bức tranh cuộn tròn (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trước đây, cho dù Thạch Hạp sáng lên, cũng chỉ sáng một mặt, mà lúc này cả sáu mặt lại cùng phát sáng rực rỡ, lộng lẫy, cả vật thể sáng lên, chống lại loại áp lực "thế" kia.

Trong lòng hắn rung động, da đầu tê dại, lai lịch của Thạch Hạp đã vượt quá sức tưởng tượng, lâu đời và đáng sợ đến dọa người, có thể có liên quan đến một vài điểm mấu chốt trong lịch sử tiến hóa.

Hắn không chút do dự, tiếp tục tiến lên, nếu hiện tại không có nguy hiểm, được che chở, hắn muốn đi về nơi có mảnh vỡ thời gian nồng đậm, muốn lấy được tờ giấy kia.

Ầm!

Hắn nghe thấy một thanh âm đáng sợ, đất trời giống như bị đảo lộn, vạn vật mới bắt đầu lại chết đi, vũ trụ như trở về ban sơ trống rỗng.

Sau đó, Sở Phong có loại ảo giác rằng mọi thời đại đều đang tĩnh lặng, thời không bị chặt đứt, cắt đứt cả nhân quả, tất cả đều bị đông cứng lại.

Nháy mắt, dường như hắn đã nhìn thấy rất nhiều thứ.

Trên mảnh đất hoang vu, mãnh thú chém giết, ác hoàng tranh đấu, máu chảy đầm đìa, có thiếu niên kiêu ngạo đi ra từ trong hoang vu, tranh giành thiên hạ, độc lập muôn đời.

Trong thần đình, xà nhà chạm trổ, tỳ nữ như tiên, ngọc bội leng keng, lão phu nhân, thiếu nữ… chung sống hòa thuận.

Trong cấm địa, cái miệng to đầy máu muốn nuốt chửng vạn vật thế gian.

Cuối chân trời, sương bụi mênh mông, buông xuống khắp nơi, bao trùm vạn vật.

Sở Phong kinh ngạc, hình ảnh chân thật này chiếu đến đây, là đang muốn truyền đến tin tức gì?

Rất nhanh, hắn phát hiện nó giống cảnh tượng từ một thời kỳ khác.

Sau đó hắn run sợ, cái này gọi là muôn thuở thời không, giống như được cô đọng lại thành một bức tranh bị cuộn lại, hắn nhìn thấy chỉ là một vài mảnh vỡ, còn có nhiều hơn thế nữa.

Sau đó không lâu, lông tóc hắn dựng lên, có loại lĩnh ngộ, đây không phải ảo giác, thế giới này, vũ trụ này, giống như một bức tranh cuộn tròn, lặng yên bất động, hắn và chúng sinh đều là người trong tranh.

Muốn nhảy ra khỏi bức tranh, phải trải cuộn tranh ra, trái tim hắn đang run rẩy, chẳng lẽ Âm Phủ chính là một bức tranh cuộn tròn sao?

Vì sao? Linh hồn Sở Phong đang run rẩy, hắn có một loại thể ngộ, không giống là ảo giác, đất trời vạn vật, từng gốc cây ngọn cỏ, vũ trụ thời không đều nằm trong bức tranh cuộn tròn, bọn họ đều là người trong bức tranh, vạn vật đều nằm trong tranh.

Nhưng, là ai đang nhìn xuống bọn họ?

Điều này khiến cho người ta sợ hãi, không rét mà run!

Trong bóng tối có một đôi mắt, hay là có vô số đôi mắt, xuyên thấu qua trời cao, xé rách muôn đời, đang cúi đầu nhìn xuống tất cả?

Hắn dùng sức lắc đầu, rất khó có thể tin tưởng rằng đây là sự thật trong lòng hắn tự lẩm bẩm, đây là một loại thí nghiệm về xáo loạn trời không, cũng không phải là sự thật.

Phanh!

Khi trong lòng Sở Phong bất an, giống như đi vào cõi thần tiên hư vô, bên ngoài tiếng vang như sấm, chấn động Mộc Thành.

Thạch Hạp sáng lên, cũng chính lúc này, hắn phát hiện Thạch Hạp này ngày càng trong suốt, ánh sáng rực rỡ rất mạnh, cũng cuồn cuộn sương trắng, bao phủ lấy chính mình.

Chuyện này có chút kỳ lạ, Thạch Hạp này hình dạng hỗn loạn, không thể diễn tả, bốn bề tứ phương, không còn là thực thể.

Mà nay nó bị sương mù vờn quanh, trời đất tự tối mịt.

Bốn bề mênh mông, lần lượt phản chiếu hình ảnh từng bức tranh yên tĩnh không tiếng động, Sở Phong giống như xuyên qua trong trang sách cổ loang lổ, mỗi một cảnh vật mỗi thời đại, đi giữa thời gian tích lũy hàng tỉ năm.

Thạch Hạp đang khẽ rung chuyển, phát ra âm thanh kỳ lạ, giống như đất trời thuở sơ khai, bắt đầu biến hóa hỗn độn, vạn vật sinh sôi, hoặc như bắt đầu trọng sinh, xa xưa lẫn hiện tại đều đang thay đổi liên tục, dẫn về một đường.

Ầm!

Cuối cùng, khi hắn đang vô cùng sững sờ, một tiếng nổ truyền đến, hắn hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn xuyên qua khe hở của Thạch Hạp, nhìn thấy mảnh nhỏ thời gian nồng đậm uốn lượn, tờ giấy khô vàng đang ở ngay trước mắt.

Thạc Hạp sắp va chạm với nó!

Lúc này, Sở Phong ngày càng cảm nhận được, nhân sinh đến đi, vũ trụ thời không, đều cô đọng trong bức tranh cuộn tròn, có người đang nhìn xuống tất cả.

Cuối cùng có một tiếng nổ vang rất mạnh truyền đến, Thạch Hạp và tờ giấy kia va vào nhau, ánh sáng vỡ tung, đánh vỡ mảnh nhỏ thời gian, phù văn tràn ngập nơi đây.

Sở Phong sững sờ, Thạch Hạp hoàn toàn khép kín, một khe hở còn lại cuối cùng cũng biến mất.

Khoảnh khắc cuối cùng, hắn đã nhìn thấy gì?

Tờ giấy kia nóng chảy, hóa thành ánh sách, quấn lấy Thạch Hạp.

Đồng thời, hắn nhìn thấy một bóng dáng, và một trận chiến lớn hào hùng, không thể tưởng tượng cũng không thể miêu tả được, cuối cùng hắn nhìn thấy dáng người to lớn hiên ngang kia, một kiếm quét đến, nuốt chửng cả quá khứ, hiện tại và tương lai.

Cho đến khi, trời đất tĩnh lặng.

Ngươi như vậy là chiến đấu trong máu, không cần biết kết quả sống chết ra sao.

Tiếp đó Sở Phong lại nhìn thấy hoàng đế lơ lửng trên không trung, kiếm đỉnh cùng vang, sau đó lại có người phá vỡ lồng chim, tiến vào trong chiến trường kia, đó có phải là cường giả quật khởi từ trong một điểm khác trên lịch sử tiến hóa không?

Hay là vạn vật đều luân hồi, chỉ có một người?

Một mảnh u tối, không nhìn thấy gì, Thạch Hạp đã khép kín.

Không biết bao lâu trôi qua, chấn động bên ngoài dừng lại, Sở Phong vẫn còn đang nhắm hai mắt.

Thời gian trong một nhịp thở nhưng giống như đã trải qua muôn đời, trong lòng hắn như có sóng lớn, trước mắt hiện lên một vài tàn ảnh không thể tưởng tượng được, nhưng lại tự biến mất rất nhanh trong trí nhớ hắn.

Đây là luân hồi đại thế, hay là luân hồi của hắn? Sao cảnh tượng mọi thứ có thể xuất hiện một cách khó giải thích? Chuyện trải qua ngày hôm nay, đối với hắn mà nói, thật khó tin được.

"Là do Thạch Hạp hay là tờ giấy kia, muốn phản chiếu vào trong lòng ta điều gì sao?" Sở Phong tự mình giải thích như vậy.

Khi Thạch Hạp xám xịt, không còn sáng lên, sau khi hoàn toàn ổn định, Sở Phong cảm giác hẳn đã thoát khỏi vùng đất nguy hiểm.

Hắn nhẹ nhàng mở Thạch Hạp ra, quả nhiên đã thoát khỏi phạm vi trong Mộc Thành.

Thạch Hạp vẫn thế, không có thay đổi gì, quay đầu nhìn lại, cũng không còn thấy tờ giấy kia đâu nữa.

Vèo!

Hắn xoay người bước đi, rời khởi vùng đất kỳ lạ này.

Trên đường đi, hắn giống như lạc vào cõi thần tiên hư ảo, hồn quang lấp lánh, ban nãy trải qua một vài cảnh tượng, khiến hắn có một sự lĩnh ngộ, lại có thể đâm thủng lớp giấy cuối cùng để tiến vào lĩnh vực Thần Vương.

Trong cơ thể hắn không hiểu sao có văn lạc phức tạp đang đan vào, từ máu thịt đến xương cốt, rồi đến hồn quang, đều dày đặc văn lạc thần bí, đó là sức mạnh Thần Vương.

Bình Luận (0)
Comment