Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sắc mặt Ánh Vô Địch thay đổi, đám kim lang này xông về hướng bọn họ, không thể không ứng phó toàn lực, mấy lão già trong bóng tối cũng hiện thân, giúp đỡ đối phó.
Trên thực tế, những nơi khác cũng xuất hiện nguy cơ, có khiếu nguyệt thiên lang, cắn nuốt kim quang, đại khai sát giới.
Phù!
Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong chiến trận này, có một con kim lang ẩn núp, dựa vào uy lực của chiến trận hung thú, nâng cao sức chiến đấu của mình, đột nhiên sau khi lộ rõ thay đổi bạo phát, cắn nuốt hai người bảo vệ cấp thánh đến từ Trích Tiên Quật vào bụng, còn cắn nuốt luôn cả hồn quang của bọn họ.
“Ai da, thật lợi hại!” Tiểu loli tóc trắng bạc mặt nhỏ tái mét, trốn ở phía sau một vị lão giả.
“Nghiệt súc!” Mấy vị lão giả khác đến từ Trích Tiên Quật đều ở trình độ cấp thánh, lập tức nổi giận, đối phó đám kim lang này.
Gào!
Lại thêm một con kim lang cấp thánh xuất hiện, hai con lang cùng lên, phù văn như đại dương màu vàng, ngưng kết ra sát khí và năng lượng của hơn mười con hung thú, đột tiến đến trước.
Trong tiếng ầm ầm, thánh giả của Trích Tiên Quật có ba người bay ngược lên, sặc máu, một người trong đó chết dưới móng vuốt lang, hồn quang cũng đập nát.
Tình thế nguy cấp, trong những con kim lang ẩn giấu ít nhất cũng trên hai con thánh lang!
Bọn nó sớm đã nhắm bên này, bởi vì khi Sở Phong vì cứu Ánh Hiểu Hiểu, giết chết một con lang vang cấp thánh đầu tiên, bọn nó đang báo thù.
Ngao!
Đám sói rít gào, từng con từng con, nghiến răng nanh, lông vàng phát sáng, mở miệng ra, dữ tợn vô cùng, ánh mắt lạnh lẽo.
Ầm!
Ánh Trích Tiên ra tay, ngũ sắc thần quang bạo phát, quét bay mấy con kim lang.
Nàng đã tiến vào phạm vi thánh giả, năm đó ở dị giới với Sở Phong, hồn quang đã đến gần trình độ này, sau một năm quay lại, dĩ nhiên thăng tiến.
“Gào....”
Thánh lang gào thét, nhào tới chỗ nàng.
“Tỷ tỷ!” Tiểu loli tóc trắng bạc lo lắng, ngay cả hộ đạo giả cũng bị chấn động sặc máu, đám sói này quá hung tàn, nhất là nhắm vào chỗ này, số lượng thánh lang ẩn núp khiến người ta lo lắng.
Sở Phong đứng dậy, bước lớn qua đó, mỗi tay cầm một thanh mâu chiến.
Dĩ nhiên hắn không thể đứng bên cạnh nhìn, không cần che giấu quá mức, mỗi tay một mâu, trực tiếp đâm tới một con thánh lang vàng, đánh nó ra.
Ầm một tiếng, con kim lang đó nổ tung, máu văng khắp nơi, đánh ra từng chỗ hở trong phù văn hồng thủy sinh sôi màu vàng, có thể làm trận pháp hung thú giảm xuống.
“Ta.....!” Lúc này, Ánh Vô Địch không nhịn nổi, rất muốn nói lời thô tục, chủ yếu là quá tà, một mâu mà thôi, đã đâm chết một con thánh lang.
“Mâu này của ta có thuộc tính bẩm sinh, nói là bảo bối khó tìm trên đời cũng không sai lắm.” Sở Phong cười, bộ dạng kể công nhưng không tự đắc, khá khiêm tốn.
Kim lang giận dữ, hung thú thành đàn vốn dĩ đã nhằm vào Sở Phong, vì báo thù mà đến, bây giờ cực kỳ giận dữ, cùng nhau nhào về phía trước.
Vù vù vù!
Cỏ cây tách ra, hơn mười sợi kim tuyến lấp lánh, tốc độ quá nhanh, từ bốn phương tám hướng thảo nguyên cùng công kích Sở Phong, phù văn hồng thủy màu vàng đánh ra, bảo phủ nơi đó.
Sở Phong vẫn cầm mâu như cũ, đại chiến đám sói ở đây, sau đó huynh muội Ánh gia nhìn thấy, hắn một người một mâu, không ngừng đâm chết hung thú.
Đến cuối cùng, mấy con thánh lang đều bị đâm xuyên, máu tuôn rơi, hồn quang nứt ra, toàn bộ đều toi mạng.
Trong trận chiến, chỉ có Sở Phong bình an vô sự, cầm chiến thương nhỏ máu đứng thẳng trên thảo nguyên.
Ánh Trích Tiên bạch y không rỗi tay, trong sạch như hoa tuyết, tiên gia lộ rõ khí chất, dáng người nàng cao gầy, tóc trắng bóng loáng mềm mại, chỉ riêng người, nàng tiên tư ngọc cốt, dung mạo tuyệt thế chân chính.
Lúc này trên mặt nàng lộ ra một chút tưởng nhớ, nhẹ nhàng thở dài: “Phong thái này của Thạch huynh rất giống một vị cố nhân của ta, mỗi lần tới thời khắc mấu chốt hắn luôn có thể dễ như trở bàn tay, quét hết ngàn quân, không biết còn có thể gặp lại không.”
“Ấc?” Tiểu loli tóc trắng bạc kinh ngạc, tỷ tỷ cô nhóc trước nay phóng khoáng xuất trần, giống chân tiên tử giáng xuống hồng trần, rất ít khi biểu lộ tình cảm của mình, hôm nay vậy mà nói ra mấy lời như vậy.
Ánh Vô Địch ngay lập tức...... đen mặt!
Sở Phong quay đầu nhìn người đã từng là anh vợ, rất muốn nói, chân thân của ta còn chưa lộ ra, ngươi đã bắt đầu đen mặt?
“Ài, không biết tỷ phu sao nữa, phù hộ huynh ấy bình an, đợi ta tiến hóa đến thể cuối cùng ở nhân gian, nhất định sẽ đi tiếp đón huynh ấy, giúp huynh ấy xả giận!” Ánh Hiểu Hiểu lẩm bẩm, tóc trắng dài đến thắt lưng, trên khuôn mặt nhỏ còn có vẻ khát khao, mắt to phát sáng như bảo thạch, nhưng cũng hơi thương cảm.
Hiếm khi, khuôn mặt hơi đen của Ánh Vô Địch có chút thương tiếc, hồi ức trở về rất nhiều.
“Cây chiến mâu này........ gia nhập vào vật đại lượng tiên thiên?” Một vị lão giả đến từ Trích Tiên Quật đi ra, cắt đứt tâm tư của mọi người.
Sắc mặt mấy vị lão giả của Trích Tiên Quật đều thay đổi, thấy người trẻ tuổi một mình một thương, giết đàn sói ở đó, bọn họ đều vô cùng kinh ngạc.
“Ừm, gia nhập một phần.” Sở Phong gật đầu.
Sau đó, hắn biểu thị mọi người nhìn về xa xa, còn có bất thường hơn, ví dụ như một vị lão tăng của chùa Di Đà, tay cầm một cái bát, giống như muốn nuốt trời.
Cái bát đó hút vào cuồn cuộn, thu vào hơn trăm con kim lang, trong đó đủ ba con thánh lang, bị luyện hóa trong dụng cụ đáng sợ đó, máu loãng bay ra.
Mấy lão giả đến từ Trích Tiên Quật thở dài, dĩ nhiên biết, cái bát đó là một báu vật cấp thánh của chùa Di Đà, trừ phi người tiến hóa cấp Ánh Chiếu ra tay, nếu không thì không thể giải.
Trên thực tế, Trích Tiên Quật cũng mang đến báu vật trình độ này, nhưng mà không ở đây, mà đệ tử bổn tộc mang đến vũ trụ tàn khuyết từ một phương hướng tiến quân khác.
Mấy người bọn họ thì phụ trách trông coi Ánh Vô Địch, Ánh Trích Tiên từ âm phủ đến, muốn tách nhau ra, không để trứng gà trong một làn.
Máu loãng lượn lờ trên thảo nguyên, rất nhiều người tiến hóa chết đi, cũng có đám sói toi mạng.
“Ai nói đường vào nhân gian rất an toàn, thất bại cũng có thể lùi bước, đây..... lừa người mà, bây giờ đã có số lượng lớn người chết đi!” Có người khóc nức nở hô lớn lên.
Trận chiến này, ít nhất cũng chết tám ngàn người tiến hóa.
Ầm!
Cùng với Thủy Ma điện một vị hắc bào lão giả đánh ra một pháp ấn đen tuyền, đánh một con lang vương và thủ hạ của nó thành thịt vụn, trận chiến trên mảnh đất này hoàn toàn kết thúc.
“Thật yếu đuối, chết mấy người thì đã sao, ban đầu lúc ngươi và ta quật khởi, làm gì có ai không giết từ trong núi thây biển máu ra.” Một vị thần linh sáu cánh cười nhạo.