Điều này vô cùng kinh người, Sở Phong lại hiểu thêm được hiệu quả siêu phàm của phương pháp hô hấp này.
Cuối cùng, Vương Tĩnh và Sở Trí Viễn thấy hắn trở về, chặn hắn ngay trong phòng.
“Tên nhóc này, con trốn ở ngoài không dám về nhà, có phải đã làm gì con gái nhà người ta rồi không?” Vương Tĩnh nhéo tai hắn.
Hiện tại, Sở Phong khác hẳn lúc chiến đấu, hắn nhe răng toét miệng, trước mặt mẹ hắn không hề thể hiện tính khí gì, hắn bị trấn áp tàn khốc.
“Mẹ, tuyệt đối con không lừa mẹ, cô gái kia tiêu chuẩn quá cao, cô ta chướng mắt con.” Sở Phong biện giải, xin bà ấy buông tay.
“Nói bậy, cô của con bé nói với mẹ, đêm qua con bé còn liên lạc với con, kết quả con không thèm để ý, mẹ cảm thấy chuyện này còn có kịch để xem đấy.” Vương Tĩnh nói.
“Sao có thể, à, con nhớ ra rồi, ngày hôm qua điện thoại của con hết pin.” Sở Phong nhíu mày.
Sáng sớm, Hạ Thiên Ngữ đang trò chuyện với Khương Lạc Thần, mang theo oán niệm, nói: “Lạc Thần, chắc chắn tên háo sắc kia cho tớ vào danh sách đen, từ đêm qua đến sáng nay không liên lạc được, thực tức chết tớ. Hắn dám cho tớ vào danh sách đen. Đúng rồi, cậu tìm hắn có chuyện gì thế?”
“Tớ muốn giúp cậu xem một chút, kiểm định xem, xem các cậu có hợp để thân cận hơn một chút không.” Khương Lạc Thần đáp.
“Cậu muốn ăn đòn à, còn muốn qua lại với tên háo sắc kia?” Hạ Thiên Ngữ hét chói tai, sau đó cô ta lộ ra vẻ mặt cổ quái, nói: “Lạc Thần, không phải cậu thích hắn đó chứ?”
“Cậu nghĩ cái gì thế? Thử liên lạc lại xem sao.”
Trong nhà Sở Phong, lúc Vương Tĩnh đi làm đồ ăn sáng, chỉ còn lại hai cha con, sắc mặt Sở Viễn Trí trở nên nghiêm túc nói: “Người giết Thương Lang có phải con không?”
Trong hình ảnh chiến đấu, mặc dù người kia mặc trang phục chống hạt nhân, đội mũ giáp, nhưng sau nhiều lần quan sát, ông vẫn hoài nghi đó là con trai của mình.
Vương Tĩnh không nghĩ đến phương diện này, bà vẫn nghĩ rằng Sở Phong ở Ngọc Hư Cung.
Ngày hôm qua, Sở Trí Viễn không dám nói với bà về suy nghĩ của mình, sợ bà sẽ lo lắng.
“Là con.” Sở Phong gật đầu, không ngờ cha hắn lại nhạy bén như vậy.
Xong việc, hắn cũng xem lại những hình ảnh trong trận chiến, hắn cảm thấy người quen cũng không nhận ra, trang phục chống bức xạ hơi to, mũ cũng che hết khuôn mặt.
Tuy rằng cuối cùng mũ giáp bị rách, nhưng Thương Lang sử dụng kỹ năng thần thông, làm cho đất đá nơi đó bay lên, bụi mù mịt, hoàn toàn mờ mịt.
“Quá mạo hiểm.” Sở Trí Viễn nói, ông vô cùng lo lắng, nhưng nhìn thấy Sở Phong bình yên trở về, ông cũng rất khiếp sợ, con trai của mình mạnh như vậy sao?
“Không sao, nếu không nắm chắc, con cũng không đi.” Sở Phong cố sức thả lỏng, rồi sau đó cười nói: “Con mang đến đồ tốt cho hai người này.”
Hắn lôi hai cái răng nanh của sói dưới gầm giường ra, nói: “Chút nữa đem đi mài thành chuỗi hạt châu, trang sức để cha và mẹ đeo, đảm bảo tốt cho việc dưỡng sinh.”
Hắn tin rằng như vậy, trên hai cái nanh sói này có rất nhiều sức sống.
Sở Trí Viễn nhìn hai cái nanh sói to như thế, ông khá chấn động, có thể tưởng tượng con thú vương kia khủng bố đến dường nào.
“Hiện tại, bên ngoài đang xôn xao, chắc chắn có rất nhiều người đang đoán xem người giết thú vương là ai. Cha có thể đoán ra thì có khả năng cũng sẽ có người đoán ra.” Sở Trí Viễn nói.
“Người là cha con, biết rõ về con, tất nhiên sẽ đoán ra. Nhưng những người khác sẽ không như thế.” Sở Phong cười hì hì.
“Con mở điện thoại ra, xem những ai đang tìm con.” Sở Trí Viễn nói.
Sở Phong gật đầu, nạp điện sau đó mở máy lên, bỗng hắn như bi quáng mắt, cuộc gọi nhỡ rất nhiều.
Nhìn thoáng qua, hắn hơi nhức đầu, Lâm Nặc Y, Hạ Thiên Ngữ……
Sở Phong thật sự hơi đau đầu, không ngờ có nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy.
“Sao thế?” Sở Trí Viễn nhìn về phía hắn.
Sở Phong nhíu mày, nói: “Cha đoán đúng rồi, rất nhiều người tìm con.”
“Đừng lo lắng, không có khả năng nhiều người như thế đoán được đâu.” Sở Trí Viễn nói, bởi bản thân ông cũng xem video phát trực tiếp mấy lần, lúc này mới nghi ngờ là con trai mình.
Sở Phong gật đầu.
Sau khi Sở Viễn Trí rời khỏi phòng hắn, Sở Phong gọi điện thoại cho Lâm Nặc Y.
“Anh đang ở đâu đấy?” Lâm Nặc Y hỏi, mặc dù khí chất hơi lạnh nhưng giọng nói vẫn rất êm tai, mang theo chút từ tính.
“Thuận Thiên.” Sở Phong cười nói, hắn cũng nói với cô, hôm qua điện thoại hết pin nên không liên lạc được.
Lập tức, Lâm Nặc Y gửi yêu cầu video, Sở Phong đồng ý ngay.
Trên màn hình xuất hiện hình ảnh của Lâm Nặc Y, đôi mắt đẹp thâm thúy, mặt trắng nõn mịn màng, dung mạo không có chút tì vết nào, có thể nói là mỹ lệ thoát tục.
“Thật là cảnh đẹp ý vui.” Sở Phong cười, ánh mắt mang theo thưởng thức.
Lâm Nặc Y chuyển bước, đi đến bên cửa sổ.
Trong nháy mắt, Sở Phong cảm thấy càng kinh diễm hơn.
Ánh bình minh từ ngoài cửa sổ chiếu vào, không chỉ khuôn mặt Lâm Nặc Y được bao phủ một tầng sáng, tóc của cô cũng được phủ một tầng sáng vàng, toàn thân trở nên thần thánh.
Lúc này, đừng nói Sở Phong, bất luận ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy cô vô cùng xinh đẹp.
“Này, hai mắt anh lại bị em làm mê mẩn rồi.” Sở Phong nói.
“Đây là phòng của anh à?” Lâm Nặc Y hỏi.
“Ừ, ở đây anh không có gì riêng tư cả, cứ tùy ý ngắm đi, đảm bảo không có kim ốc tàng kiều.” Miệng Sở Phong nói thế, nhưng mắt đang đảo liên tục để nhìn xung quanh Lâm Nặc Y.
Lâm Nặc Y hỏi: “Anh đang nhìn cái gì vậy?”
“Đương nhiên ngắm khuê phòng của em rồi, anh còn chưa được vào bao giờ.” Sở Phong nói khá thản nhiên.
Lâm Nặc Y không nói gì, nhưng cô cũng không bị bất ngờ, ngược lại cô tự nhiên hào phóng dùng điện thoại quay qua một vòng để hắn ngắm.
Phòng rất lớn, sạch sẽ, ngăn nắp và ấm áp.
“Ồ, vì sao……” Sở Phong hồ nghi.
“Anh muốn nói rằng, sao khí chất của em lạnh lùng mà phòng lại dùng màu ấm phải không?” Lâm Nặc Y mỉm cười, như đóa hoa kiều diễm nở rộ trong băng tuyết, xán lạn không gì sánh được.
Đương nhiên Sở Phong sẽ không bỏ qua cơ hội thưởng thức cái đẹp, nhưng miệng lại không nói như vậy, hắn nói: “Không phải vấn đề về màu sắc, mà vì sao phòng của em lại dọn dẹp sạch sẽ như vậy. Không phải khuê phòng thì trên giường dưới đất đều có tất dài, nội y à……”
Lâm Nặc Y trừng hắn, tên này…… Căn bản không hề thay đổi.
“Được, được, được, anh không nói nữa, thực đáng tiếc, chưa nhìn thấy gì cả.”
“Để tôi nhìn tay cậu một chút.” Bỗng nhiên, Lâm Nặc Y nói.
Sở Phong nghe vậy, đặt điện thoại ở trên bàn sách, vươn đôi tay cho cô xem, ngón tay dài trắng nõn, hắn còn tự luyến, nói: “Đẹp đúng không?”
Lâm Nặc Y ánh mắt ngưng lại, nhìn chăm chú.
“Là anh phải không?” Cô như đang tự thì thầm.
“Đúng vậy, chắc chắn là anh rồi.” Sở Phong đáp.
“Nặc Y.” Đúng lúc này, ngoài phòng Lâm Nặc Y có tiếng đập cửa, có người tìm cô.
“Mẹ em tìm em.” Lâm Nặc Y nói nhỏ.
“Mẹ anh trông như thế nào, để anh ngắm một tí.” Sở Phong cợt nhả.
“Tút tút.” Bên kia, Lâm Nặc Y kết thúc cuộc trò chuyện.
Sở Phong lên mạng, lướt lướt thì thấy tin tức đầu tiên của quân đội chính quy, họ nói với mọi người rằng cường giả giết Thương Lang Vương không bị bọn trộm giết chết, vẫn còn sống, nhưng sau khi đại chiến với Thương Lang Vương, hai tay bị thương nặng, lòng bàn tay bị rách.