Trên thực tế, một đám người đều nhìn trộm về phía hắn, thực tò mò, một mình người kia giết Thương Lang, chiến tích này thực sự dọa chết người.
Dị nhân trong quân đội thực kích động. Nếu không phải tuân thủ kỷ luật họ đã chạy đến nói với hắn mấy câu rồi, sự kính phục của họ với hắn không gì sánh được.
Những nhân viên phòng thí nghiệm kia vô cùng nôn nóng, nhất là ông già trong phòng thí nghiệm hàng đầu kia, trực tiếp chạy đến chỗ Sở Phong, ánh mắt nóng rực dọa người.
“Ông già, ông đừng tới đây, cũng đừng nói gì cả.” Sở Phong cảnh cáo ông ta, bởi vì hắn nhìn thấy ánh mắt nóng rực này liền đoán được chuyện gì.
Một đám người đều không biết nói gì, họ cũng đoán được ông lão muốn làm gì.
Quả nhiên, ông ta đứng đó lắp bắp, quả thực trong lòng ông ta rất nôn nóng, hy vọng Sở Phong có thể cung cấp máu của hắn, để ông ta mang đi xét nghiệm.
Nhưng ông ta không có cách nào cưỡng cầu.
“Đừng có mơ.” Sở Phong lại cảnh cáo ông lão một lần nữa.
Một đám người đều nhịn không được cười.
Ông lão ngượng ngùng, cứng họng, bình thường không ai dám đối nghịch với ông ta, có cầu tất ứng. Nhưng bây giờ, người kia nói như thế, ông ta cũng không còn cách nào.
Một đội nhân viên nghiên cứu khoa học vây quanh Thương Lang, nhanh chóng xử lý, mang dụng cụ chuyên dụng, hứng lấy máu đang chảy, họ muốn duy trì hoạt tính của nó.
Rồi sau đó, vội vàng chuẩn bị mang đi, không dám kéo dài thời gian.
“Ông à, nghiên cứu kĩ vào, tinh luyện ra vật chất tinh túy sớm một chút, tôi vẫn chờ uống máu thú vương để tiến hóa đó.” Âu Dương Thanh dặn dò tha thiết.
“Chờ một chút.” Sở Phong nói, xem bọn họ chuẩn bị vận chuyển thi thể sói đi, hắn muốn để lại một chân sói.
Nhân viên nghiên cứu cảm thấy khó hiểu, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn. Khi họ biết hắn muốn lấy một chân sói để nướng ăn thì tất cả đều sợ đến tái mặt, cùng nhau che nơi đó lại, không cho hắn tới gần, đồng thanh hô ‘phí của trời’.
Cuối cùng, nhờ ông lão kia nói với Sở Phong, Lang Vương bị hạt nhân tấn công, toàn thân đều bị ô nhiễm, ăn thịt của nó không khác gì ăn thạch tín.
Sở Phong nhìn về phía các bạn của mình, kết quả Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ, Diệp Khinh Nhu, Trần Lạc Ngôn đều lắc đầu liên tục, chết cũng không ăn.
“Coi như vậy đi.”
Cuối cùng, hắn đành vác hai cái nanh sói đi.
Người của phòng thí nghiệm đau lòng muốn chết, hận không thể khóc cho hắn xem, kết quả vẫn không ngăn cản được, trơ mắt nhìn hắn mang cặp răng nanh to lớn đi.
Những người này rất u oán, họ nhìn chằm chằm bóng lưng hắn rời đi rất lâu.
Ngày đó, Sở Phong bí mật ngồi trên một máy bay trực thăng để đi đến thành phố Thuận Thiên ở phương bắc, còn nhóm bốn người Diệp Khinh Nhu, Trần Lạc Ngôn tạm thời lưu lại bàn bạc cùng quân đội, báo lại chi tiết tình hình chiến đấu.
Bên ngoài đang xôn xao.
Thương Lang bị giết, ảnh hưởng rất lớn.
Sau đó, vô số người xem phát trực tiếp đều vô cùng chấn động, một con người, một thân một mình quyết chiến với thú vương, cuối cùng chém rụng đầu nó.
Có thể nói, chuyện này thực khích lệ lòng người.
“Hắn là ai?!”
Đây là vấn đề mà tất cả mọi người đều muốn biết, nhưng lúc ấy người đó lại đội mũ giáp, không nhìn thấy rõ mặt.
Sau khi mũ giáp bị Thương Lang đánh nát, nơi đó tung tóe đất đá, bụi mù trời, không nhìn rõ hình dáng của hắn.
Khương Lạc Thần lại xem video phát trực tiếp một lần nữa, cô nhìn chằm chằm màn hình, xem đi xem lại hình ảnh chiến đấu.
Đồng thời, trong thành phố Giang Ninh, Lâm Lạc Y cũng xem mấy lần.
Chẳng mấy chốc, tin tức truyền tới nước ngoài, các nước đều đỏ mặt tía tai, một con thú vương đó, nó có giá trị nghiên cứu khoa học không thể đo lường được, họ hận không thể cướp đi.
Lúc đó, quân đội có người đứng ra, liên hệ với bên Châu Âu, chuyển ảnh mấy kẻ đứng đầu mà Sở Phong giết qua Châu Âu, đòi giải thưởng.
Bởi đây là tội phạm Châu Âu bị truy nã nhiều năm.
Sau khi người của bên kia nhận được tin, không biết nói gì hơn, các ngươi chiếm được thú vương rồi, thế mà vẫn đòi giải thưởng sao?
Trên máy bay, thân thể Sở Phong có tiếng tách tách vang lên, hắn đang dùng phương pháp hô hấp Đại Lôi Âm để điều trị thân thể.
Hiệu quả rất rõ rệt, thân thể hắn đang cộng hưởng theo, nội tạng trong suốt, khớp xương rung rung như đang bị sấm sét đánh, qua nhiều lần gọt giũa, tạp chất nhỏ đến khó nhìn thấy bị tống ra khỏi cơ thể hắn.
Xung quanh lòng bàn tay có máu bầm chảy ra, sau đó vết thương chợt sáng lên, khép lại nhanh chóng.
Hai phương pháp hô hấp, ngày nào hắn cũng luyện.
Sau đó không lâu, điện thoại của hắn vang lên, Hoàng Ngưu gọi video cho hắn.
“Bò ò ò.” Ánh mắt Hoàng Ngưu kỳ lạ, nó nhìn hắn chằm chằm, hiển nhiên nó cũng xem đoạn video chiến đấu.
Đồng thời, con trâu đen cũng tiến đến trước màn hình, nó nhìn Sở Phong chằm chằm, nói: “Nhóc con, cậu được lắm, giết chết con thổ cẩu kia, đại khái có một chút phong phạm lúc ta còn trẻ.”
“Hắc lão đại, lúc ông còn trẻ là mấy trăm năm trước hay mấy ngàn năm trước thế?” Sở Phong dò hỏi tuổi tác của nó.
“Mẹ kiếp, tên nhãi con kia, cậu chờ đó, ta trở về thành phố Thuận Thiên sẽ tiêu diệt cậu, dạy mãi không sửa, bản tọa là Ngưu Ma Vương không phải Hắc lão đại, cũng không phải đại lão Hắc.” Con trâu đen bực bội.
Sở Phong cười gượng, danh xưng kia đã quen miệng rồi, lần nào cũng tự nhiên thốt ra, hắn giải thích: “Ngưu Ma Vương lão đại, tôi không có ý gì đâu, tôi chỉ muốn biết ông là tiền bối của niên đại nào thôi.”
“Cậu không biết tuổi tác đối với thế hệ của ta có ý nghĩa gì sao? Đó là bí mật.” Con trâu đen không nói cho hắn, đồng thời nó cười hê hê, nói: “Ta báo cho cậu một tin tốt.”
Sở Phong nghe vậy, tức khắc tinh thần tỉnh táo lại, bảo nó mau nói.
“Ta nghe được một số tin đồn, có thú vương tuyến bố, nó sẽ làm thịt cậu.”
Sắc mặt Sở Phong ỉu xìu, nói: “Tên khốn kiếp nào lại nhớ thương tôi thế?” Hắn vô cùng kinh hãi, có dự cảm không tốt.
“Dọa cậu chút thôi, tránh việc cậu cứ lâng lâng. Nhưng cậu hãy cẩn thận đó, đứng mũi chịu sào, tự mình phải cẩn thận.” Con trâu đen nhắc nhở.
Sở Phong nghiêm túc gật đầu.
“Các người ở núi Côn Luân thế nào? Tôi cũng muốn qua đó.”
“Cậu tới đây đi, chắc chắn bên đây có thú vương đang mong ngóng cậu.” Con trâu đen không có ý tốt.
“Sở Phong, mau tới đây đi, bây giờ núi Côn Luân không giống như lúc trước đâu, nhìn xa xa, điện Tây Vương Mẫu như ẩn như hiện, nhưng không đến được.” Chu Toàn la lên, gã đặc biệt hy vọng có người đến làm bạn với gã, thường ngày toàn nhìn thấy yêu quái, gã vô cùng hoài niệm xã hội loài người.
……
Bọn họ nói chuyện rất lâu, đến tận khi điện thoại của Sở Phong bị hết pin.
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Sở Phong đã về đến thành phố Thuận Thiên rồi, thuận lợi đến nơi, hắn không nghỉ ngơi mà đón ánh bình mình thực hiện phương pháp hô hấp đặc biệt.
Lúc chiến đấu, hắn có thể liên tục dùng phương pháp này.
Nhưng khi xúc tiến tiến hóa thể chất, mỗi ngày chỉ có lúc sớm muộn, hai đoạn thời gian ngắn ngủi là có hiệu quả.
Ánh bình minh màu vàng sậm bao vây lấy thân thể hắn, sức sống căng tràn, đến lúc hắn dừng lại, hai lòng bàn tay bị tổn thương đã khỏi hẳn, không để lại chút dấu vết nào.