Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Những người kia ai ai cũng tỏa ra ánh sáng lấp lánh chói mắt, một người trong số đó cũng đủ để trấn áp vũ trụ âm gian, đều là hạng người gian ác!
Thế nhưng khi đối mặt với Sở Phong, sắc mặt bọn họ lại ngưng trọng hẳn lên, tất cả đều rút ra binh khí, sau đó lập tức truyền âm ra bên ngoài cầu cứu viện.
“Mau tới...”
Có thần chích gầm nhẹ, gã đang truyền lại tin tức kêu gọi Thần Vương giá lâm.
Nhưng mà gã bỗng phát hiện bản thân đang phát ra hồn quang nổ tung ở trong vũ trụ, hình ảnh giống hệt một màn mưa pháo hoa, lả tả rơi rụng, sau đó liền biến mất.
Ở mảnh đất này có vô số các phù văn dày đặc đan xen, chúng đang giảo sát năng lượng thần thức của gã, khiến tin tức không có cách nào truyền ra bên ngoài.
“Ngươi dám chĩa kiếm vào thần linh tất phải chịu chu di cửu tộc, ban nãy có người đã nói qua với ngươi như thế, hiện tại ta ở đây chém thần thì có thể thế nào?”
Sở Phong lạnh lẽo cười, thế nhưng động tác trên tay lại không ngừng lại chút nào, thao tác nhanh nhẹn dữ dội vô biên, mạnh mẽ như sấm sét xuất kích, kiếm quang sáng chói, động tác nhanh như chớp, kim quang khuấy động cả mây xanh, chém tan hết thảy ngăn cản.
“Giết a!”
Vài tôn thần còn lại hét lớn, cả người đều chìm trong ánh sáng, không gian nứt vỡ, thực lực quá mức khủng bố. Nếu như không phải mảnh bí cảnh này vốn dĩ đặc thù thì nơi này chắc chắn đã bị phá hủy.
Thế nhưng mặc cho bọn họ có phát ra chùm sáng đáng sợ thôi động dị thuật công kích về phía Sở Phong, thì cũng không thay đổi được bất cứ điều gì.
Một người trong số đó thi triển một pháp tướng thiên địa, đỉnh thiên lập địa, thân cao không biết mấy ngàn dặm, thần thể màu đen bàng bạc, phong thái uy nghiêm giữa mảnh thiên địa này.
Nhưng cho dù là vậy thì vẫn không có tác dụng như cũ, khi gã ta mang theo sát khí lạnh lẽo mà xông lên dẫm xuống, không hề có cảnh tượng đạp Sở Phong thành thịt nát mà ngược lại bản thân gã liền kêu thảm, phù quang hộ thể bỗng nhiên sụp đổ, bàn chân khổng lồ kia giống như một ngọn núi lớn đang rụng xuống, còn mang theo máu tươi xối xả tướt lên mặt đất.
Phốc!
Sở Phong bay lên trên, đồng thời kiếm trong tay cũng quét ngang, chia thân thể đỉnh thiên lập địa của gã thành hai nửa tách rời khiến gã gào rú đau đớn, sau đó âm thanh thảm thiết kia đột ngột dừng lại, một tiếng ầm lớn do vật nặng rơi xuống vang lên, những thứ trên mặt đất lúc này quả thực ngang với bốn chữ máu chảy thành sông.
Sở Phong đang giết người, thứ hắn chém không chỉ có nhục thể mà còn có cả hồn quang, cho dù là thần thì cũng không thể nào sống sót.
Mặc cho trên người có thủ đoạn bảo mệnh gì đi chăng nữa, dưới sự đối phó toàn lực của Sở Phong thì cũng chỉ là công cốc, những thứ được gọi là thần phù hay gì gì đó, tất cả đều bị chia năm xẻ bảy hóa thành bột mịn, đứng trước thực lực tuyệt đối, tất cả đều bị thiêu thành tro.
Vụt! Vụt! Vụt!
Đó là âm thanh kiếm quang cắt đứt hư không, quá mức sắc bén, không có gì kiên cố mà không phá nổi, từ đầu đến cuối, cho dù Sở Phong có lên tiếng thì động tác trên tay cũng không hề dừng lại, sát khí cuồn cuộn, kiếm mang sáng chói đại khai sát giới ở nơi đây.
Một mảnh kiếm quang đan xen nhau mà xuất ra, thân thể của thần lập tức tan rã, bị chia năm xẻ bảy.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của một số người dương gian, trong tâm cảnh của bọn họ lúc này chỉ còn sợ hãi, bởi lẽ thần đối với hắn cũng bị giết chết dễ dàng.
Một tên thần chích tóc đỏ tán loạn cầm theo một cây đại kích, muốn liều mạng với Sở Phong, kết quả lại bị Sở Phong vung một kiếm khiến cơ thể biến thành hai đoạn, máu tươi rải trước thông đạo.
Một vị thần chích mặc kim bào đã đạt được thần cách lâu năm, bình thường đã quen cường thế giương oai, thế nhưng dưới thần kiếm của Sở Phong thì lão cũng bị chém ngang vai, tiếng kêu thảm văng vẳng, hồn quang bị hóa tan, sau đó nhanh chóng tiêu thất.
Một vị nữ thần chích có tư sắc không tầm thường, ả ta khá là xinh đẹp, trường tiên trong tay quất về phía trước, khí thế giống như lôi hỏa cuộn trào khiến trời long đất lở, ngay cả trật tự phù hiệu cũng phải sôi trào.
Thế nhưng kết quả của ả ta cũng chỉ là một tiếng hét thảm, Lôi Hỏa Thần Tiên bị chặt đứt, bản thân ả ta cũng bị Sở Phong chém ngang lưng, lại thêm một kích xuyên thủng ấn đường, máu tươi lập tức loang lổ, chết không nhắm mắt.
Một màn này trực tiếp chấn nhiếp tất cả mọi người!
...
Gần như là vừa giao thủ thì tám vị thần chích đều chết thảm dưới kiếm Sở Phong, bị hắn giết đến sạch sẽ nhanh gọn.
Cửa ải sau cùng của nơi này khiến tất cả mọi người run sợ, đây rốt cuộc là uy thế mạnh mẽ cỡ nào, những người kia chính là thần chích a, vậy mà đơn giản nói giết liền giết?!
Cuối cùng, trong lúc không ai hay liền có Thần Tướng giết đến, ô quang tăng vọt, kia là đao mang khủng bố cỡ nào, Lưỡi Hái Tử Thần mà hai người kia cầm trong tay đột nhiên đánh úp Sở Phong.
Kết quả, trong âm thanh ken két, binh khí của bọn họ bị chém đứt, hai người đối kháng không ngừng nghỉ, thế nhưng vẫn như cũ không địch lại được, trong nháy mắt đã bị Sở Phong chém thành khối thịt, hồn quang nổ tung, hoàn toàn thần hình câu diệt!
Hơn mười vị thần đều chết rồi, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ diệt vong nhanh chóng.
Sở Phong mang theo thần kiếm còn đang nhỏ máu, một chút cũng không dừng lại, trực tiếp đi về phía thông đạo!
Bước ngoặt cuối cùng, ánh mắt Sở Phong lạnh lẽo quét khắp tất cả mọi người, lập tức khiến người ta cúi đầu không dám nhìn thẳng, không kể là tiến hóa giả của vũ trụ dương gian hay đổ nát, hay là đám cố nhân âm gian.
Khương Lạc Thần là người chấn động nhất, Sở Phong chính là người đến từ cùng một nơi với cô, giữa hai người có giao tình, thậm chí còn từng say rượu rồi ngủ chung giường.
Mặc dù chỉ hơi có phần kiều diễm, thế nhưng cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì, nhưng hôm đó đã để lại cho cô ấn tượng quá sâu, mà bây giờ vị cố nhân kia lại phát triển vượt xa hết thảy dự tính của Khương Lạc Thần.
“Anh rể, huynh phải thành công a!” Tiểu loli tóc bạc âm thầm cầu nguyện, hai tay nhỏ không khỏi nắm chặt.
Ánh Vô Địch cũng khẩn trương không kém, hắn ta biết Sở Phong đây là muốn lén qua thông đạo, mạnh mẽ tiến vào dương gian.
Hô hấp của Ánh Trích Tiên có chút gấp gáp, gương mặt mỹ lệ không còn vẻ bình tĩnh vốn có nữa, nàng ta cũng nhìn chằm chằm về phía thân ảnh đi về phía cửa ải cuối cùng tràn ngập hỗn độn khí.
“Hửm?!”
Sở Phong quả quyết lùi lại rời khỏi nơi đó, tuy rằng hắn thấy được lớp màng mỏng ngăn cách thế giới, trông thấy dương khí mãnh liệt nồng đậm tỏa ra từ dương gian, thế nhưng hắn vẫn trở lại.