Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mà lúc này, Kính Chiếu Yêu treo ở gần cửa ra đang phát sáng, chiếu vào Sở Phong, đó có thể thấy được hắn quả nhiên là trước sau như một, chứng tỏ hắn chính là Sở Phong!
Xoẹt!
Sở Phong bổ một kiếm vào cái bảo kính này, khiến cho nó đinh một tiếng hóa thành hai mảnh, rơi ở trên mặt đất.
Oanh!
Vùng đất này sôi trào, người quen xưa đến từ vũ trụ âm phủ thật sự không thể tin được, đây thật sự là Sở Phong, hơn nữa lại mạnh mẽ như vậy!
Cùng lúc đó, người của vũ trụ đổ nát cũng trợn mắt hốc mồm, có ít người đã nghe qua sự tích của Sở Phong, hiện tại cũng rất rung động.
Người trẻ tuổi này, một mình từ âm phủ giết tới, chạy tới nơi này, dám khiêu chiến người dương gian?!
“Làm càn!” Một vị thần chỉ thủ hộ thông đạo mở miệng, lạnh lùng quát tháo, mang theo uy nghiêm, còn có khinh miệt, thổ dân âm phủ mà bọn họ đau khổ tìm kiếm thế mà lại xuất hiện, hơn nữa còn dám vung kiếm với bọn họ, quả thực là muốn chết.
Theo bọn họ nghĩ, Sở Phong đã bại lộ, hiện tại là mất lý trí, cam chịu, muốn ngu xuẩn liều mạng với bọn họ, thật sự là không biết trời cao đất rộng, không biết sống chết.
“Ta thấy là ngươi làm càn!”
Sở Phong sải bước, trong chớp mắt liền đến gần, vung kiếm chém về phía trước.
“Ngu muội, người dám động binh qua với thần linh, diệt cửu tộc!” Vị thần chỉ kia mở miệng, càng phát ra uy nghiêm, đồng thời nhô ra một bàn tay lớn màu bạc, ép về phía Sở Phong.
“Phốc!”
Sở Phong không chút do dự, vung ra một kiếm, phù một tiếng chém xuống một cánh tay màu bạc của thần chỉ, khiến cho thần huyết văng khắp nơi, chấn động hư không.
“A...”
Vị thần chỉ kia kêu thảm, gã có thể nào ngờ tới mình đã vận dụng bí thuật muốn trực tiếp trấn áp Sở Phong, kết quả lại bị hắn tuỳ tiện hóa giải, cũng chém rụng một tay của mình.
Gã bỗng nhiên đứng lên, rốt cuộc không thể trấn định ngồi ở nơi đó, càng đừng nói tới chuyện giữ vững uy nghiêm.
Trong chớp mắt, vị thần chỉ l này iền vận dụng thần thuật mạnh nhất, muốn giết Sở Phong, muốn liều mạng với hắn.
Nhưng mà, một kiếm hàn quang lấp lánh, chiếu sáng bí cảnh, phù một tiếng, một kiếm này của Sở Phong không những phá vỡ bí thuật của gã mà còn chém bay đầu của gã.
Trong chớp mắt, thân thể và đầu lâu của vị tiến hóa giả Thần cấp dương gian này liền bị chôn vùi từng khúc trong hư không.
“A...” Gã hoảng sợ kêu to, nhưng lại không thay đổi được cái gì.
Trong chớp mắt, mấy vị thần chỉ gần đó đều đứng bật dậy, rung động mà kinh dị, đây là thực lực cỡ nào, một kiếm trảm thần a, ít nhất hắn đã là thần tướng đỉnh phong!
Bọn họ còn chưa ý thức được, đây là một vị Thần Vương, hơn nữa đã đến cấp độ trung kỳ, vượt xa bọn họ.
Đằng sau, Ánh Vô Địch hóa đá, cái miệng nhỏ của Ánh Hiểu Hiểu há thành hình chữ O, những người khác càng là như là tượng đất, đứng ở nơi đó, không thể tin được.
Nhất là đám người đến từ âm phủ như Đạo Tử Kim Lân, Nguyên Thế Thành, Nguyên Viện, v.v.. Cảm thấy quá rung động, đó là Sở Phong, một năm không gặp, hắn lại có thể đồ thần!
Lúc trước Ánh Trích Tiên không có nhìn chiến trường, hơn nữa lại đưa lưng về phía đó, hiện tại cảm thấy tình huống khác thường, nhẹ nhàng quay người nhìn về phía chiến trường.
Phốc! Phốc!
Sở Phong chém ra một kiếm, liền có một cái đầu của Thần chỉ bay lên, lúc xuất hai kiếm liên tục, hai vị thần chỉ gầm thét, đầu lâu dính máu phóng tới giữa không trung!
“Ta chính là Sở Phong!” Hắn lạnh lùng quát.
Thủ cấp của thần linh bay lên giữa không trung, hơn nữa còn là hai thủ cấp, quả thực giống như đồng thời bay lên, cả đám người nghẹn họng nhìn trân trối, lông tóc dựng thẳng.
Vừa hay Ánh Trích Tiên quay người liền trông thấy một màn như vậy, nét mặt thanh lãnh của nàng ta lập tức cứng lại, đây là... giết thần!
Một năm không gặp, tiến hóa giả thiếu niên năm xưa của âm gian đã có những thay đổi rất lớn, người bên cạnh đều mất cả, mà bản thân hắn cũng trưởng thành hơn nhiều.
Tất cả mọi người đều không dám tin tưởng cảnh tượng trước mắt, cái này quá hư cấu, giống hệt một câu chuyện thần thoại vậy!
Người có thể đi đến nơi này ai nấy đều là người tài trong người tài, đều là dòng chính của các tộc, thế nhưng ai có bản lĩnh giết thần trong khi bản thân còn trẻ như thế đâu, quá chấn động lòng người rồi.
Cho dù là thiên tài dương gian từng tận lực tranh đoạt kỳ tài thần cấp của tạo hóa hàn đàm, bọn họ liệu có khả năng quật khởi như hắn sao? Cũng không có khả năng!
Bình thường mà nói thì người thành Thần ở độ tuổi này, thời cổ đại có lẽ có, nhưng cũng chỉ thưa thớt giống hệt phượng mao lân giác (1), hơn nữa còn đều có cơ duyên của riêng mình.
(1)Phượng mao lân giác: Lông phượng và sừng lân, ý chỉ những thứ quý hiếm, số lượng ít ỏi.
Mà lúc này, một ví dụ sống sờ sờ bày ngay trước mắt, đây là muốn sánh vai với một số nhân vật trong truyền thuyết của dương gian sao?
Ầm!
Hai bộ thần thi nổ tung, không còn cảnh nào chấn động hơn lúc này nữa. Trước mặt tất cả mọi người, Sở Phong cứ đơn giản như vậy mà chém giết thần khiến ai nấy đều cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Lúc này, những cố nhân đến từ vũ trụ âm gian ai nấy đều hóa đá. Năm đó bọn họ đều cùng cấp độ với Sở Phong, hiện tại thì sao? Hắn thực sự đã trở thành đại ma vương rồi.
Bộ ngực cao vút của Ánh Trích Tiên khẽ phập phồng giống như có hương thơm dịu nhẹ ngàng toả ra, dù sao thì nàng ta cũng không thể ngờ được Sở Phong lại có thể trở nên cường đại đến bước này.
Phải biết rằng những người kia chính là thần chích, vậy mà Sở Phong nói giết liền giết, một kiếm quét ngang hết thảy!
Tiểu loli tóc bạc lúc nãy còn tràn ngập lo lắng, nhưng bây giờ đôi mắt to tròn của cô nhóc đang ra sức chuyển động, vui vẻ không gì sánh được, suýt chút nữa thì đã hoan hô thành tiếng.
Ánh Vô Địch thì đứng im bất động giống hệt một người gỗ, đứng ở đó mà há miệng trợn mắt, rất khó tin tưởng cảnh tượng trước mắt của bản thân.
“Hắn đang giết thần...” Nguyên Viện – công chúa của Thủy Ma Tộc cũng giống như đang nói nớ, âm thanh rất nhỏ, ngay cả ánh mắt cũng có chút dại ra.
Người của vũ trụ đổ nát cũng kinh hãi không kém, mà người đến từ dương gian cũng đều cảm thấy chấn động trong lòng.
Thần bảo vệ thông đạo không chỉ có nhiêu đó, bên ngoài còn có tám vị khác!
Hiện tại thủ cấp của thần cũng đã bay lên, bọn họ còn có thể ngồi yên nổi sao? Ai nấy đều đứng phắt dậy, thần uy mênh mông cuồn cuộn tỏa ra, quả thực giống như muốn xé nát bầu trời, nổ tung thiên địa.