Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Sao ta lại không hiểu? Ta biết ngươi lý trí, tỉnh táo, mưu tính rất xa. Nhưng ta xin ngươi một lần vẫn không được sao, đừng quá lý trí, đừng quá xem trọng hiệu quả và lợi ích, coi như không thấy gì cả, tại sao ngươi phải nói ra Sở Phong ở chỗ này? Lúc các ngươi còn ở dị vực... Rất tốt mà!”
Tiểu loly tóc bạc âm thầm tranh chấp với tỷ tỷ, cảm xúc vô cùng kích động, hơi mất khống chế.
Cô nhóc biết, dù là bây giờ tỷ tỷ của mình chịu phối hợp, che lấp và “Giải thích” chuyện này, cũng rất khó giấu diếm được người ở chỗ này.
Bên cạnh, Ánh Vô Địch hóa đá, da mặt cứng ngắc.
Thật sự là Sở Phong sao? Những người khác cũng đều nhìn lại,
Nhìn chằm chằm nơi này, tin tức đã bị tiết lộ, khó mà xoay chuyển.
Sở Phong nhìn về phía Ánh Trích Tiên, sông núi như vẽ, mỹ nhân như hoa.
Ánh Trích Tiên thật sự rất đẹp, linh hoạt kỳ ảo như tiên, trong lãnh đạm lại ẩn chứa sự phiêu dật tuyệt thế, vượt trên hồng trần, dáng người thon dài, tỉ lệ vàng, duyên dáng yêu kiều.
Mái tóc bạc của nàng phất phới, đôi mắt xinh đẹp vô cùng có thần, mũi ngọc tinh xảo ngạo nghễ vươn lên, môi đỏ răng trắng, bản thân thật giống như trích tiên.
Sở Phong trước giờ vẫn luôn biết năng lực tự kiềm chế siêu tuyệt của nàng, nàng tỉnh táo mà quả quyết, càng vượt qua người thừa kế trên danh nghĩa của nhà họ Ánh - Ánh Vô Địch, lý trí mà nội liễm, rất không đơn giản.
Lúc ở dị vực Sở Phong đã cảm nhận được rồi, lúc đầu Ánh Trích Tiên còn từng dẫn đầu đề nghị bọn người Kim Lân, Phật Tử Thích Hoành liên hợp vây quét Sở Phong, thủ đoạn quả nhiên là lợi hại.
Hôm nay, nàng đột nhiên gây rối như vậy khiến cho Sở Phong lâm vào im lặng, trầm tư một lát, hắn nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
“Keng!”
Sở Phong rút kiếm, thần quang lập lòe, mũi kiếm sắc bén màu vàng kim tới gần Ánh Trích Tiên.
Ông một tiếng, bên ngoài cơ thể Ánh Trích Tiên dâng lên một mảnh kim quang, đó là phù văn Thần cấp, nàng đeo một viên hộ thân phù do thần linh tặng ở trước ngực.
Đây là bảo bối Thần cấp, có thể ngăn cản công kích của tiến hóa giả Thần cấp.
Đồng thời, quang mang mà viên thần phù này tán phát ra cũng bao phủ cả Ánh Vô Địch và Ánh Hiểu Hiểu ở bên trong, quấn theo bọn họ cùng một chỗ bay ra ngoài.
“Có chỗ dựa nên không sợ sao?” Sở Phong chỉ nói mấy chữ đơn giản như vậy, không muốn nói chuyện nhiều!
Ông một tiếng, tay hắn cầm chiến kiếm màu vàng óng, nhẹ nhàng mở ra kia mảnh ánh sáng vàng kia, đinh một tiếng, tuỳ tiện cắt viên thần phù kia thành hai nửa.
Đồng thời, trong quá trình này, hắn không còn che giấu, mái tóc dài đen nhánh rối tung, chân dung hiện ra, người cao thon mà cường kiện, da thịt óng ánh như ngọc thạch.
“Sở Phong, thật sự là hắn? !” người xưa đến từ âm phủ tỉ như Đạo Tử Kim Lân, Phật Tử Thích Hoành, v.v.. Là những người đầu tiên nhận ra hắn.
Nơi xa, mấy người Nguyên Thế Thành, Nguyên Viện cũng đều nghẹn họng nhìn trân trối, thế mà thật sự là Sở đại ma đầu, vị người xưa này hóa thân thành Thạch Phàm chạy tới nơi này, điều này quá nghịch thiên!
Bọn họ được người dương gian mang theo bay qua biển hỗn độn, xuất hiện ở chỗ này.
Sở Phong tới bằng cách nào? Một mình cũng có thể xuất hiện tại vũ trụ đổ nát?
Ngoài ra, bọn họ nhìn thấy cái gì, Sở Phong dùng một kiếm chém đứt một viên hộ thân phù Thần cấp!
“Kiếm mà hắn cầm chính là một thanh thần kiếm!” Có người kêu sợ hãi, nhìn thấy chuôi kiếm này bất phàm, đương nhiên cho rằng, đây là nguyên nhân mà Sở Phong mạnh mẽ.
Bằng không, không ai tin tưởng hắn có thể dùng một kiếm mà chém đứt thần phù.
Chỉ có vận dụng binh khí cấp số này mới có thể làm được!
Sở Phong anh tư phấn chấn bừng bừng nhưng cũng mang theo tức giận, còn có một tia buồn vô cớ, bị Ánh Trích Tiên vạch trần trước mặt mọi người như vậy, hắn khó mà kiềm chế một luồng khí nóng trong lồng ngực.
Mặc dù hắn cũng nghĩ rất nhiều, nghĩ đến không ít khả năng, nhưng bây giờ trong lòng vẫn là cực độ không thoải mái, hơi hơi đắng chát.
Hắn là một người kiên nghị và quả quyết, chỉ một thoáng đã bỏ qua hết thảy tâm trạng phức tạp, cắt đứt cái gọi là tình cũ, ánh mắt trực tiếp băng lãnh.
Mũi kiếm màu vàng kim đâm về phía trước, chạm đến mi tâm của Ánh Trích Tiên, chống tại trên cái trán trắng muốt kia, máu đã chảy ra từng giọt từ nơi đó.
“Đừng, Sở Phong, xin ngươi tha cho tỷ tỷ của ta, đừng giết nàng!” Tiểu loly tóc bạc hô, khóc, cản trở ở gần đó.
trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia của cô nhóc tràn đầy vẻ thống khổ, không muốn tỷ tỷ của mình đứng ra mở miệng như thế, thế nhưng cô nhóc cũng không muốn Sở Phong trực tiếp động thủ giết chết tỷ tỷ của mình.
Gặp phải loại chuyện này, khuôn mặt nhỏ tinh xảo mà hoàn mỹ kia của cô nhóc cũng nhíu lại, rất mâu thuẫn, cũng rất đau lòng, bất lực không thay đổi được gì.
“Sở Phong, thật sự xin lỗi!” Ánh Vô Địch mở miệng, mặt mũi y tràn đầy đắng chát, có thể nào ngờ tới sẽ xảy ra loại việc này? Y đứng ở phía trước, dùng tay nắm chặt kiếm của Sở Phong, máu tươi nhỏ xuống, xương ngón tay của y trực tiếp bị cắt đứt.
“Tỷ phu, ngươi đừng giết nàng, van ngươi...” Tiểu loly tóc bạc năn nỉ, trên mặt mang nước mắt.
Ông!
Thân kiếm run nhẹ, đẩy Ánh Trích Tiên ra nhưng không tiếp tục tổn thương nàng, cũng đẩy lui Ánh Hiểu Hiểu.
Trường kiếm trong tay Sở Phong chống tại mi tâm của Ánh Trích Tiên, nhẹ giọng nói: “Thật sự là không ngờ!”
Xảy ra loại sự tình này, trừ phi có một loại lý do nào đó, bằng không, Sở Phong căn bản sẽ không tha thứ cho sự phản bội ngày hôm nay!
Nhưng hiện tại hắn không muốn đi dây dưa nhiều, hết thảy đều là bởi vì khuôn mặt nhỏ thống khổ mà non nớt kia của Ánh Hiểu Hiểu khiến cho hắn từ bỏ sát niệm, hắn lạnh lùng đẩy lui Ánh Trích Tiên, mi tâm của nàng đang chảy máu, nhưng lại không có bị thương nặng.
Sở Phong xoay người rời đi, tiến về phía lối ra thông hướng dương gian.
“Ngươi không phải là đối thủ của bọn họ, một khi người dương gian tới thì không thể chiến thắng, ngươi đấu không lại họ.” Ánh Trích Tiên rất bình tĩnh, cũng rất lạnh lùng, ở nơi đó mở miệng.
“Sở Phong!?” Thần chỉ thủ hộ thông đạo dương gian mở miệng, lạnh lùng nhìn lại.
Nơi này có người trấn giữ, hơn nữa không chỉ có một vị thần, vừa rồi bọn họ đang lãnh khốc nhìn chăm chú, xuất phát từ thận trọng, trước tiên không hề can thiệp, cứ nhìn như vậy.
Hiện tại, vậy mà Sở Phong lại chủ động đến đây, dù là trong lòng bọn họ rất sốt sắng, rất kích động, muốn hoàn thành nhiệm vụ mà Thiên tôn đưa ra, nhưng vẫn đang giữ yên lặng.
“Ai nói ta không giết được người dương gian?!” Tiếng Sở Phong lạnh lùng nói, bắn đến phụ cận.