Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2076 - Chương 2076: Sở Phong Ở Đây (2)

Thánh Khư Chương 2076: Sở Phong ở đây (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Lúc này, ba người Ánh Vô Địch, Ánh Hiểu Hiểu, Ánh Trích Tiên đều lộ vẻ kinh sợ, nếu như không có Thạch Phàm ở bên cạnh thì khẳng định phải trả giá rất đắt mới qua được.

Thậm chí, bọn họ không nhất định có thể thành công qua cửa.

Bởi vì, bảo vật mà dòng chính của Hang Trích Tiên mang theo ở một hướng khác, không đi cùng một chỗ với bọn họ, chỉ dựa vào người hộ đạo bên người ba huynh muội nhà họ Ánh chưa chắc có thể bảo vệ bọn họ.

“Ân như tái tạo, tạ ơn!” Ánh Vô Địch nói cảm tạ, bởi vì lúc Sở Phong xuất kiếm trên đường đi quả quyết mà lăng liệt, rất nhiều nguy hiểm đều bị hắn hóa giải một cách tuỳ tiện.

Lúc này, vài con vật nhỏ màu tuyết trắng hiện lên ở phía xa, trong lòng Sở Phong khẽ động, đó là mười hai con sinh vật nhỏ màu tuyết trắng mà hắn mang ra từ hỗn độn, đều là Thần cấp!

Lúc trước, hắn phái bọn chúng đi ra tìm hiểu các loại tin tức.

Hiện tại hắn thu được phản hồi, lối ra phía trước có gì đó quái lạ, có một tấm gương được treo ở đó, có thể soi ra bản thể của tất cả tiến hóa giả, sợ có người thay đổi dung mạo lừa dối qua cửa, lén tiến vào dương gian.

Sở Phong ngửa mặt lên trời thở dài, buồn vô cớ một trận, vậy nhất định là không cách nào đi qua sao?

Cuối cùng, hắn âm thầm xuất thủ, che chở không ít người tiến lên, vượt qua rất nhiều gian nan hiểm trở, tỉ như ở trên đường xử lý một con đại bàng màu vàng kim sắp đột phá Chiếu Ánh cấp!

Con đường phía trước đã ở trong tầm mắt, hắn dẫn theo không ít người đi vào lối ra của bí cảnh phía trước, một lối đi cuồn cuộn dương khí mở rộng về phía hỗn độn, đến trước một cánh cửa, đi xuyên qua chính là dương gian.

Chân mày Sở Phong cau lại, thấy được tấm gương treo trên cánh cửa kia, tản ra sương mù mịt mờ và mảnh vỡ pháp tắc, vô cùng thần thánh và mạnh mẽ.

Có người gọi nó là Kính Chiếu Yêu, cũng có người gọi nó là Chiếu Thần Kính, có thể vô hiệu hóa hết thảy khuất tất, khiến những người che dấu tự động hiện ra nguyên hình, kể cả thực lực các thứ cũng đều sẽ bại lộ.

Sở Phong đánh giá, có thể dùng một kiếm chém rụng kính này hay không, trực tiếp xông qua cánh cửa kia, xông vào dương gian.

Nhưng mà, đến cuối cùng hắn lại do dự, kiềm chế sự xao động, bởi vì xuyên thấu qua cánh cửa kia hắn có thể cảm thấy áp lực vô cùng đáng sợ, có tồn tại siêu cấp kinh khủng tọa trấn trước vách ngăn thế giới của dương gian.

Ngã tư đường của đời người, một điểm lựa chọn vô cùng quan trọng, hắn nên làm gì đây? Mạnh mẽ xông qua chính là một mảnh đất trời khác, trời cao biển rộng.

Đương nhiên, thất bại có nghĩa là sẽ chết thảm.

Hoặc là lùi bước, trở lại vũ trụ âm phủ.

“Cám ơn ngươi giúp đỡ chúng ta suốt dọc đường.” Bỗng nhiên Ánh Trích Tiên mở miệng, nhìn Sở Phong, sắc mặt nhu hòa, mang theo mỉm cười, mà sâu trong đáy mắt cũng có mấy phần tiếc nuối và trống vắng.

Sở Phong khẽ giật mình, đây là vì sao? Sao hắn lại có cảm giác mặc dù Ánh Trích Tiên rất khách khí, nhưng lại có loại cảm giác xa cách?

Trong nháy mắt, trong lòng hắn nghiêm nghị!

“Ngươi đấu không lại tiến hóa giả của dương gian.” Ánh Trích Tiên thở dài, đôi mắt đẹp chứa hơi nước, nhẹ nhàng mở miệng nói với Sở Phong, mang theo vẻ buồn bã.

Phong cách vẽ này không đúng! Sở Phong nhíu mày, nhìn nàng chằm chằm.

Ánh Trích Tiên cũng đang nhìn hắn, nói: “Nơi này có Kính Chiếu Yêu, có thể khám phá hết thảy hư ảo. Mà nơi chúng ta tiến đến, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì chắc là cũng có treo một tấm gương như vậy, còn có thần linh trấn giữ, ngăn chặn đường lui, hết thảy đều sẽ bị khôi phục ra.”

“Ngươi muốn nói cái gì?” Tiếng nói của Sở Phong lãnh đạm.

“Tỷ tỷ!” Tiểu loly tóc bạc dường như là cũng nhận ra Sở Phong, cô nhóc vô cùng khẩn trương nhìn về phía tỷ tỷ của mình, run rẩy gọi, lại có chút sợ hãi.

Ánh Vô Địch cũng chấn kinh, chẳng lẽ người trước mắt này chính là Sở Phong? Bây giờ y nghe hai tỷ muội nói cũng đoán được những tình huống này.

Tiểu loly tóc bạc kích động nhìn về phía Sở Phong, khó nén tình cảm, rất vui vẻ, nhưng sau khi nhìn về phía tỷ tỷ mình, cô nhóc lại lộ ra vẻ sợ hãi, run giọng nói: “Đừng!”

“Sở Phong ở đây!” Ánh Trích Tiên mở miệng.

Sở Phong ở chỗ này, chỉ một câu thôi, thanh âm không cao nhưng lại giống như là tiếng sấm, khiến cho những người gần đó đều rung động, toàn bộ đột nhiên quay đầu, cảm thấy không thể tưởng tượng được, kinh ngạc và run rẩy, nhìn chằm chằm nơi đây.

Khắp khuôn mặt tiểu loly tóc bạc toàn là vẻ sợ hãi, rốt cục tỷ tỷ của cô nhóc vẫn hô ra câu này.

“Tỷ tỷ... Đừng hù dọa người khác, loại trò đùa này không buồn cười đâu.” Cô nhóc cố gắng nhỏ tiếng, cũng cố gắng làm cho sắc mặt mình khôi phục bình thường.

Nhưng mà, cô nhóc nhìn thấy sự quyết tuyệt, bình tĩnh và lãnh đạm kia của Ánh Trích Tiên.

“Tỷ tỷ!” Tiểu loly tóc bạc truyền âm, cô nhóc âm thầm khuyên can, muốn ngăn cản Ánh Trích Tiên, thay đổi suy nghĩ của nàng.

Thế nhưng Ánh Hiểu Hiểu cũng biết tỷ tỷ của mình luôn luôn có chủ kiến, ngày thường trông có vẻ phiêu dật xuất trần, linh hoạt kỳ ảo như tiên, thế nhưng là một khi đã quyết định chuyện gì thì rất khó thay đổi.

Đồng thời, cô nhóc cũng biết Ánh Trích Tiên là một người vô cùng lý trí.

Có thể nói rằng có đôi khi Ánh Trích Tiên lý trí đến độ khiến cho người ta cảm thấy quá lãnh khốc. Đổi một cách nói khác, nàng không dính khói lửa trần gian, không minh xuất trần... Có chút vô tình.

Nàng đạm mạc, có đôi khi rất lạnh lùng.

Đồng thời, Ánh Hiểu Hiểu biết rõ thủ đoạn của tỷ tỷ mình, trong lúc mây trôi nước chảy, đã từng chỉnh một vài lão già cậy già lên mặt trong tộc đến phải cúi đầu, mà nàng thì vẫn như cũ không dính khói lửa.

Ánh Hiểu Hiểu biết thủ đoạn của tỷ tỷ mình lợi hại, lúc nên đen thì tuyệt đối sẽ không mập mờ, người ngoài đều rất khó tưởng tượng ra mặt khác của vị Trích Tiên Tử dung mạo tuyệt thế này.

Cảm xúc của Ánh Trích Tiên không có chút gợn sóng nào, nàng rất tỉnh táo, không có nhìn muội muội của mình mà là nhìn chằm chằm Sở Phong, trong vẻ trong trẻo mà lạnh lùng lại có cảm giác xa lánh.

“Tỷ tỷ!” Tiểu loly tóc bạc gấp đến sắp khóc, âm thầm giao lưu với nàng, cấp tốc truyền âm nói một số việc, muốn khuyên tỷ tỷ đừng làm như thế.

“Ngươi không hiểu!” Ánh Trích Tiên lãnh đạm mở miệng.

Bình Luận (0)
Comment