Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2075 - Chương 2075: Sở Phong Ở Đây (1)

Thánh Khư Chương 2075: Sở Phong ở đây (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Rất nhiều nữ thiên tài trên vùng đất này đều đang thét lên, các nàng cũng rất để ý đến hình tượng của mình, hiện tại thành cái gì, tất cả đều giống như lăn trong mỏ than.

“Tiêu tiên tử, ngươi cũng bị nổ, trên mặt có hơi đen.”Trần Hàm vốn toàn thân áo trắng bây giờ bị nổ cho choáng váng, cả người toàn máu, xương cốt đứt gãy, một chiếc gương bảo mệnh hóa thành bột phấn, hiện tại não hải hắn ta còn đang ong ong kêu khẽ, người còn hơi đơ ra.

Cho nên, sau khi hắn ta nhìn thấy Tiêu Tử Vận, xuất phát từ ý quan tâm, theo bản năng hỏi thăm như vậy.

Kết quả Tiêu Tử Vận tức giận quay đầu đi, không muốn để ý đến hắn ta, lúc này rất muốn giết người.

“Tiêu tiên tử, phía sau lưng của ngươi đều khét lẹt rồi.” Một bên khác, Kim Xuyên Đằng mở miệng, gã đang lắc mạnh đầu, muốn làm cho bản thân tỉnh táo lại, nhưng lời nói đắc tội với người ta đã bị nói ra.

Tiêu Tử Vận tức giận xoay người, thật sự muốn giết người diệt khẩu a.

Chiến y bảo bối của nàng ta đều rách te tua rồi, sao lưng tuyết trắng có thể không cháy đen được?

“Chạy đi đâu!”

Có mấy người và Tiêu Tử Vận đã triệt để khôi phục lại, muốn xông qua, muốn chém giết Sở Phong đang đứng đó đắc ý.

Tên sinh vật âm phủ này rất đáng hận, thả Âm Lôi hại bọn họ, còn dám dõng dạc đứng đó mà kêu la, nói mình đã vô địch thiên hạ, không thể tha thứ được.

“Tiếp lấy!”

Sở Phong khẽ quát, tron lúc giơ tay liền lấy ra hai viên Tử Tinh Thiên Lôi, đánh về phía những người đánh giết hắn.

“Trốn!”

Một đám người kêu to, xoay người chạy.

“Oanh!”

Hai người vừa nhào lên kêu thảm, lần nữa bị nổ trúng, cả người toàn máu, nhục thân đều tan rã, hồn quang cũng tiêu tan, cuối cùng lại có bảo vật che chở.

“Đối với ta mà nói miệng đầm lạnh này không có tác dụng gì, ta lười tranh giành với các ngươi, làm người cần phải rộng rãi chút, đừng có hơi một tí liền hô đánh hô giết!” Sở Phong đứng ở đằng xa hô, ngay sau đó lại bổ sung: “Vạn sự dĩ hòa vi quý (3)!”

(3)Dĩ hòa vi quý: thuận hòa mới là điều quý giá.

Một đám thiên tài Dương gian đều muốn dùng nước bọt đi dìm chết hắn, dùng chân để trần giẫm chết hắn, đánh nổ người ta thành bộ dáng này, còn khuyên người ta đừng hô đánh hô giết, còn nói cái gì vạn sự dĩ hòa vi quý, đây là mặt dày tim đen đến cảnh giới nhất định rồi.

Hiện tại, cho dù là Tiêu Tử Vận có được thực lực của tam hoàng cũng run rẩy, muốn xử lý hắn.

Oanh!

Nhưng mà đúng lúc này, đầm lạnh dâng lên sương mù màu đen, hồ nước màu vàng óng gần đó cũng tại bốc lên, tràn ra năng lượng kinh khủng của thần.

Sở Phong hô: “Các vị, núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, hẹn năm khác chúng ta lại gặp nhau ở dương gian, tụ họp lần nữa để cảm khái mà nhớ lại phần duyên phận ngày hôm nay.” Hắn quả quyết chạy.

Kỳ thật cái gọi là khí bản nguyên âm phủ trong đầm lạnh kia không có tác dụng gì với hắn, hắn chính là lớn lên tại âm phủ, không cần bổ sung, ngược lại cần khí bản nguyên của dương gian.

Đông đảo thiên tài xoắn xuýt, thời khắc tranh đoạt tạo hóa đã đến, thế nhưng trơ mắt nhìn bóng lưng của hắn đi xa thì thật sự là không cam tâm a.

“Sau này lại thu thập hắn sau!” Có người lạnh lùng nói.

Nếu Thạch Phàm sẽ vào dương gian thì sau này có rất nhiều cơ hội dọn dẹp hắn, hiện tại việc quan trọng nhất chính là cướp đoạt bản nguyên âm phủ.

“Các vị còn chờ cái gì? Đi thôi, vào dương gian, đi bái sư!” Sở Phong hô to, nói với đông đảo tiến hóa giả của vũ trụ đổ nát.

Đám người nhìn qua đầm lạnh, không biết là bên trong còn có những bảo vật khác hay không, nhưng là đều than nhẹ, quả thật là cạnh tranh không nổi, không phải ai cũng có thể giống như thạch phàm, ăn mặn vốn không kị, trực tiếp thả bom một đám thiên tài dương gian.

Mảnh bí cảnh này rất lớn, vô cùng bao la, nhưng là đã xác định được con đường, sau khi xuyên qua đầm lầy là thấy cổ thụ mọc san sát thành rừng và đỉnh núi cùng tồn tại, vượn gầm hổ rống, các loại nguy cơ càng đáng sợ hơn đang chờ.

Tình cảnh đẫm máu, có người chết đi, bị bọ cạp lớn như Mãng Ngưu toát ra từ trong bụi cây dùng cái đuôi lam u u đâm xuyên, chết rất thảm.

Ong ong!

Tiếng vỗ cánh vang lên, trên bầu trời đều là con rết màu bạc lít nha lít nhít, bay nhào tới.

Ngoài ra, trên một vài ngọn núi có con nhện lớn như phòng ở xà xuống, mang theo lưới nhện to lớn, bao một vài tiến hóa giả lại, máu chảy thành sông.

Sở Phong không có biểu hiện quá mức, chỉ là âm thầm che chở một vài người quen, mang theo mọi người xông về phía trước.

“Thạch phàm, ngươi thật lợi hại, thật sự không kém cạnh gì với tỷ phu lúc trước của ta.” Tiểu loly tóc bạc chớp đôi mắt to, một bộ dạng rất tán thưởng.

Đương nhiên, nâng lên Sở Phong, sâu trong đôi mắt to của cô nhóc cũng có chút tiếc nuối và ưu sầu, đời này vẫn có thể gặp lại sao?

Ánh Trích Tiên cũng nhẹ nhàng thở dài, sắc mặt ôn nhu, lúc nhìn về phía Sở Phong cũng rất hiền hòa, điều này khiến Sở Phong hơi kinh ngạc, một Trích Tiên Tử xưa nay không hiển lộ nỗi lòng của mình, luôn luôn phiêu miểu xuất trần, hôm nay lại có chút cảm tính.

“Chớ nói lung tung, Sở Phong tới cũng không được, hắn căn bản không phải đối thủ của đám người dương gian kia, sẽ chết rất thê thảm.” Ánh Vô Địch dạy dỗ muội muội Ánh Hiểu Hiểu của mình.

“Thôi đi, ngươi biết cái gì, tỷ phu của ta cả đời không kém ai, sao lại thua được!” một cái tay của tiểu loly tóc bạc bắt chéo trên eo nhỏ, mái tóc dài phát ra ánh bạc vung vẩy, trợn trắng mắt với ca ca của mình.

“Rốt cục ta là anh ruột của ngươi hay Sở Phong là anh ruột của ngươi?” Ánh Vô Địch không cam lòng.

“Thì là ngươi, nhưng hắn là chồng của chị ruột ta.” Tiểu loly tóc bạc bĩu môi, mắt to liếc xéo y.

“Xoẹt!”

Một cây Điếu Lan màu bạc cắm rễ trên một đỉnh núi, hiện tại đang từ từ giãn ra, hóa thành từng cây giáo dài màu bạc đâm về bên này.

Trong nháy mắt đất rung núi chuyển, cây thực vật này quá kinh khủng, có thể tuỳ tiện đâm thủng Á Thánh đến chết, mặt đất càng là thủng trăm ngàn lỗ, bị đánh thành đất chết, dung nham phun mãnh liệt.

Bên trong bí cảnh có phù văn trật tự lấp lóe, áp chế mảnh khu vực này.

“Thánh cấp đỉnh phong, chúng ta căn bản không phải đối thủ.” Có người hít một hơi khí lạnh.

Sở Phong nhìn thấy người của Phật Tộc mang theo Tử Kim Bát Vu xông qua từ trong vùng núi phía xa, người Đạo Tộc cũng qua cửa.

Mà cây Điếu Lan này vừa vặn ngăn bọn người Sở Phong lại.

“Dám cản trở, xử lý!”

Sở Phong không ngại phát uy, lần này không có sử dụng Tử Tinh Thiên Lôi, chém tới một kiếm, khiến cho cây Điếu Lan này hóa thành bột mịn.

Bình Luận (0)
Comment