Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bọn họ đều tương đối kinh ngạc, bị người ta coi thường khinh miệt, phong cách vẽ này có chút không đúng.
“Nửa năm trước ta đã thành Thánh!” Kim Xuyên Đằng lạnh lùng nhìn hắn, rất muốn nói, ngay cả cấp độ tiến hóa của ta ngươi cũng nhìn không ra vậy mà cũng dám to mồm?
“Vừa thành Thánh nửa năm, có thể thành được thành tựu gì?” Sở Phong hoàn toàn dùng tư thái và giọng điệu của người bề trên nhìn xuống.
Máu màu vàng kim trong cơ thể Kim Xuyên Đằng xao động, quanh thân như là đúc bằng vàng ròng, gã trầm mặt, không giận tự uy (2), hư không cũng cùng reo vang, những đóa hoa trật tự nở rộ tại đây, chói lọi lạ thường.
(2)Không giận tự uy: không hề nổi giận nhưng vẫn có sự uy nghiêm làm cho người ta kính sợ.
“đám người các ngươi phần lớn đều là Á Thánh, hơi yếu a.” Sở Phong mỉa mai cả đám, nhằm vào tất cả thiên tài của dương gian.
Trên mặt văn sĩ áo trắng Trần Hàm lộ ra nụ cười nhàn nhạt, vừa định mở miệng thì Sở Phong đã để mắt tới hắn ta trước, nói: “Ngươi cười cái gì, thể loại như ngươi, ta có thể chấp mười!”
Nụ cười nho nhã của Trần Hàm lập tức đông cứng.
“Ngô, tu vi của vị mỹ nhân áo tím này không tệ, vừa rồi có người nghị luận ngươi có tiềm năng của tam Hoàng? Nhưng một mình ta có thể đánh ba người như ngươi!”
Đám người không biết nói gì, cái tên thổi da trâu này muốn nói mình có sức của cửu Hoàng sao?
Phong thái của Tiêu Tử Vận là thế gian hiếm có.
Nàng ta cao một mét bảy mươi lăm, duyên dáng yêu kiều, đường cong tư thái kinh người, gương mặt hoàn mỹ, xinh đẹp tựa như ảo mộng, hiện tại con ngươi tím óng ánh nhìn Sở Phong chăm chăm, lại dám khiêu khích nàng ta như vậy?
“Các vị, tự giải quyết cho tốt, đều đi tu hành thêm cho tốt đi, đừng tự cao tự đại, phải biết nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên.” Sở Phong dứt lời, xoay người rời đi.
“Còn muốn đi, đứng ở chỗ này cho ta!” Văn sĩ áo trắng Trần Hàm quát.
Kim Xuyên Đằng càng là lạnh lùng ngăn chặn đường đi, không nói câu nào đã muốn ra tay giết người.
Những thiên tài khác cũng đều lộ ra lãnh ý, sắc mặt mang ý mỉa mai, trêu chọc người của dương gian đến mức này mà còn muốn có kết cục tốt?
“Thế nào, vẫn muốn đấu với ta?” Sở Phong ngẩng đầu, không hề lo lắng, vẫn đang đi ra phía ngoài.
Văn sĩ áo trắng Trần Hàm châm chọc nói: “Giết gà dọa khỉ, ngươi chính là con gà kia, còn muốn sống mà rời đi thì thật sự là buồn cười!”
“Để mạng lại đi!” Kim Xuyên Đằng giống như là đang tuyên án, thanh âm rất lạnh.
“Còn có ai muốn chiến một trận với ta? Đều đứng ra, một mình Thạch Phàm ta đánh một đám các ngươi!” Sở Phong la lớn.
“Tốc chiến tốc thắng!” Lúc này ngay cả Tiêu Tử Vận cũng không giữ được bình tĩnh nữa, bảo văn sĩ áo trắng Trần Hàm động thủ, giữ lại người này làm cái gì? Giết đi là được.
“Còn có ai muốn đánh một trận với ta, dám động thủ với ta?” Sở Phong hô, đây chính là khiêu khích thật sự, miệt thị một đám thiên tài dương gian.
Đương nhiên, một đám người đáp lại.
“Ta!”
“Chỉ là một tên âm linh, giết đi!”
“Giữ lại hắn làm gì, chém!”
...
Một đám người cười lạnh, đều là siêu cấp tiến hóa giả tuổi trẻ của dương gian, không còn che giấu muốn diệt Sở Phong.
Ngay cả Tiêu Tử Vận cũng mắt lộ ý lạnh, nhìn chằm chằm Sở Phong.
“Đến đây, đến đây, đến đây, một mình Thạch mỗ đại chiến ba trăm hiệp với các ngươi, đều cùng lên đi!” Sở Phong khiêu chiến.
“Giết hắn!” Một số người mặt mày lạnh tanh.
Trong chốc lát, rất nhiều người ép tới đằng trước, vốn dĩ khinh thường liên thủ, cảm thấy một người đi lên là đủ rồi, nhưng bây giờ rất nhiều người đang di động.
“Đã như vậy thì các vị, dục tiên dục tử (3) đi!” Sở Phong nói khẽ.
(3)Dục tiên dục tử: khoái trá.
Hắn lấy ra hai thanh Tử Tinh Thiên Lôi, trước lúc nói chuyện hắn đã ném ra toàn bộ.
“Tử Tinh Thiên Lôi, Thánh cấp? Không đúng, ta @# $... Chiếu Ánh cấp!” Có người giận mắng, muốn nuốt sống Sở Phong.
Vùng đất này thật sự sắp xảy ra sự kiện kinh khủng có thể dẫn đến mọi thứ bị chôn vùi, Tử Tinh Thiên Lôi như mưa rơi bay xuống nơi đây, sau đó điên cuồng nổ ra.
Nếu không phải đầm lầy có chỗ đặc thù, ẩn dấu phù văn mạnh mẽ nhất ở bên trong thì vùng đất này đã bị hủy diệt rồi.
“A...”
Lập tức, tiếng kêu thảm thiết liên miên vang lên.
Đừng nói những người khác, ngay cả Tiêu Tử Vận, Trần Hàm, Kim Xuyên Đằng đều hận không thể biến mất khỏi nơi này, kết quả bị ánh chớp bao phủ lại.
“Ta @# $!” Có người phun lời thô tục, ở nơi đó mắng to, bản thân sắp xong đời.
Nơi xa, da mặt của bọn người Hồng Huyền, Phỉ Linh run rẩy, nhìn Tử Tinh Thiên Lôi kia... Bọn họ thật sự không muốn đi nhớ lại, cảm thấy sư huynh của Diệp Hạo quá đáng xấu hổ, sư huynh đệ hai người quả nhiên là cùng một sách mà ra, cha truyền con nối!
Hiển nhiên, một đám thiên tài đến từ dương gian như Tiêu Tử Vận, Kim Xuyên Đằng, Trần Hàm, v.v.. Đều trúng chiêu, xảy ra chuyện lớn.
“Ai còn muốn đánh một trận với ta?” Ở trong ánh chớp, Sở Phong hô to, sau đó lại bổ sung: “Thật ngại quá, đã phóng ra toàn bộ rồi, ta đã mất hết kẻ địch, không còn địch thủ nữa!”
Vậy là vô địch thiên hạ rồi? Một đám thiên tài bị đánh bom đều muốn chửi má nó.
Thần đến CMN (1) không còn đối thủ nữa, tên sinh vật âm phủ vô sỉ này thế mà lại hạ độc thủ, ti tiện mà đáng hận.
(1)Trong nguyên tác dùng từ viết lệch của một câu chửi tục nên ở đây cũng dùng từ viết tắt để thay thế
Một đám người đều trúng chiêu, cái gọi là Chiến Tiên Thể, Huyết Mạch Bá Vương, người sở hữu Hồng Mông Tử Vụ, v.v.. Cũng đều không có gì bất ngờ mà bị phóng ngã vào trong vũng bùn.
Những thiên tài khác, một số người thì bảo vật bảo mệnh trên người chia năm xẻ bảy, khiến cho bọn họ đau lòng run rẩy, còn có người thì dùng Thế Tử Phù bảo vệ được một mạng.
Một đám người đầy bụi đất, người bị thương nhẹ nhất khắp người cũng toàn máu me, xương cốt gãy mất mười mấy cái, mảng lớn da quanh thân cháy đen.
Người bị thương nặng thì tan rã mấy lần, khó khăn lắm mới sống sót.
Trong đó đương nhiên là có cả Đao Vương Lăng Thần, thân thể rách mướp, nếu không có Thế Tử Phù thì vừa rồi y tuyệt đối đã chết đến không thể chết lại rồi.
Sắc mặt của Kim Xuyên Đằng và văn sĩ áo trắng Trần Hàm tái xanh, khí thế và tư thái tiêu sái của bọn họ đều biến mất, cái gọi là thân thể hoàng kim và áo trắng thánh khiết hiện tại cũng chẳng khác gì than cốc, tóc dài như cỏ khô.
Lúc này, ngay cả Tiêu Tử Vận phong hoa tuyệt đại (2) cũng đang dùng một đôi bàn tay dài nhỏ nhưng lại đen nhánh bụm mặt, thật sự là không có cách nào gặp người.
(2) Phong hoa tuyệt đại: Vô cùng xinh đẹp, phong lưu.