Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ai u! Lăng Thần suýt nữa là bị tức chết, bình thường ở dương gian y cũng có thể lấy yếy thắng mạnh, có thể giết Thánh giả, trong máu thịt của y có chứa nhiều khối bản nguyên của Thánh giả.
Sở Phong lại nói: “Thật có lỗi, một đạp này có hơi mạnh. Chỉ có điều đây là chính ngươi yêu cầu ta đánh ngươi.”
Đây quả thực là hai lần tổn thương, kích thích đến nỗi Lăng Thần thật sự chịu không nổi muốn giơ chân.
Lăng Thần rất muốn sửa lại cho đúng, y chỉ bảo đối phương ra tay trước, sao hiện tại từ trong miệng đối phương nói ra thì ý tứ lại triệt để biến đổi?
“Giết hắn!” Kim Xuyên Đằng mở miệng.
Ông!
Bản thân Lăng Thần cũng cảm thấy khuất nhục, thể phách phát sáng, hư không cộng minh, máu thịt trên mặt đang lành lại, xương cốt liền lại, trong chớp mắt mà y đã khôi phục.
Tay y cầm một cây đao dài, danh hào Đao Vương tồn tại đương nhiên là bởi vì am hiểu thần thuật trong lĩnh vực đao đạo!
Đầm lầy âm u bị một luồng ánh sáng lạnh lẽo bao phủ trong nháy mắt, Đao Vương nổi giận!
“Chờ một chút, là chính ngươi bảo ta đánh ngươi.” Sở Phong nhắc lại câu nói này, đây quả thực là ba lần tổn thương.
Ngay sau đó, hắn lại cấp tốc mở miệng, nói: “Có phải cảm thấy thực lực của chính mình thấp, muốn liều mạng với ta chứ không dám lại để cho ta động thủ trước nữa hay không?”
Lúc nói những lời này, hắn tỏ vẻ khinh bỉ.
Trong lòng Lăng Thần thầm hận, cái này thật đúng là không xem bánh nhân đậu là lương khô (1), quá đáng xấu hổ đáng hận, lúc nào âm phủ thổ dân có thể dạng này miệt thị dương gian thiên tài.
(1)Không xem bánh nhân đậu là lương khô: bánh đậu là món lương khô nổi tiếng tinh vị nhất của người Mãn Châu mà lại không xem nó là lương khô thì còn món nào có tư cách làm lương khô. Câu này thường dùng để mỉa mai những cán bộ không nghe lời đảng, chuyên quyền độc đoán bên Trung Quốc. Do đó câu này ý nói là một người âm phủ như Sở Phong mà lại dám không xem người bề trên là người dương gian như bọn họ ra gì, không nghe lời mà còn hống hách chuyên quyền.
Bọn họ đã từng đánh giá, bình thường thì thiên tài dương gian đủ để chấn nhiếp người cùng thế hệ ở âm phủ, không thể nào gặp được đối thủ.
Hiện tại, y hết lần này đến lần khác bị xem thường, không thể nhịn a!
“Ta vẫn để cho ngươi xuất thủ trước, đến đi!” Đao Vương Lăng Thần xác thực bị tức không nhẹ, dưới cơn nóng giận lạnh giọng quát như thế.
“Được rồi!” Sở Phong đáp ứng rất sảng khoái.
Lăng Thần tức đến sắp nổ cả mũi, đối phương thật sự dám đáp ứng, hơn nữa bộ dạng còn rất phấn chấn, bộ tư thái kia thật giống như là muốn kiếm hời, bóp quả hồng mềm.
Lần này y đã chuẩn bị sẵn sàng, xách đao trong tay, tùy thời chuẩn bị chém giết đối thủ, không thể cho đối phương cơ hội nữa.
“Đến rồi!”
Sở Phong hô, sau đó quả quyết giơ chân lần nữa, trực tiếp đạp một cái, phịch một tiếng trúng mục tiêu lần nữa, đế giày của hắn tiếp xúc thân mật với mặt của đối phương một lần nữa.
Gương mặt của Đao Vương Lăng Thần biến hình, lúc một chân này va chạm và ép xuống, bộ mặt nở hoa toàn diện, xương cốt đứt gãy, cả người nằm ngửa, phun máu, bay ngược, đâm vào trong vũng bùn ngã sấp xuống.
tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, lại bị đạp ngã, đạp vào trên mặt?
Giờ khắc này, Đao Vương Lăng Thần choáng váng, quên luôn đau đớn, y bắt đầu có chút hoài nghi cuộc đời này, trong tay y cầm đao, tùy thời chuẩn bị bổ ra, thế nhưng kết quả là vẫn bị trúng chiêu, không có chém trúng bàn chân của đối phương, mà mình thì bị người ta đạp lên mặt lần nữa!
“A a a...” Y kêu thảm, thật sự là chịu không nổi, lăn ra khỏi vũng bùn, mang theo ánh đao sáng chói, chém về phía Sở Phong, y đã nổi giận.
“Con người ngươi thật là không chú ý gì cả!” Sở Phong hô.
Sau khi Đao Vương Lăng Thần nghe thấy, muốn phun lời thô tục, bị người ta “được đà lấn tới”, còn bị nói là không chú ý.
“Oanh!”
Một đao bổ ra, hư không nứt ra, vũng bùn sôi trào!
Đây là di tích, dưới vũng bùn có mảnh vỡ pháp tắc, có phù văn trật tự, bằng không mà nói nơi này đã bị hủy diệt không còn tồn tại rồi.
Sưu!
Thân thể Sở Phong lướt ngang, tránh qua một bên, nắm đấm phóng lớn, phịch một tiếng, đánh vào trên mặt của đối phương lần nữa, nhanh đến mức khó mà tin nổi.
Bởi vì, hắn là Thần Vương, dù là áp chế cảnh giới, chỉ biểu hiện ra năng lượng cấp độ Thánh giả, thế nhưng không phải một tên Đao Vương Lăng Thần có thể tránh khỏi.
Trước đây không lâu Sở Phong độ kiếp, trở thành tiến hóa giả cấp độ Thần Vương trung kỳ, tiến bộ toàn diện, thật sự là siêu nhiên tại thượng.
Phanh phanh phanh!
Đao Vương Lăng Thần ăn đấm không ngừng, xương cốt trong cơ thể đang nổ nát vụn, hóa thành xương vụn, đây là do Sở Phong cố ý áp chế, nếu không chỉ cần một đầu ngón tay là có thể đè chết y rồi.
Thần Vương nghiền ép Á Thánh, căn bản cũng không phải là chiến đấu cùng một cấp độ. . .
Rất nhiều người động dung, kể cả thiên tài dương gian cũng sợ run, đám tiến hóa giả thiên tài của dương gian này mang theo sự cao ngạo mà đến thế mà lại kinh ngạc như thế?
Điều này có chút khó tưởng tượng.
“Ầm!”
Sau khi Sở Phong lại đấm ra một đấm nữa, xương cốt quanh thân Đao Vương Lăng Thần đều bể nát, cả người xụi lơ ở nơi đó, mặt mũi tràn đầy chấn kinh và không cam lòng.
Y thật sự có chút hoài nghi cuộc đời, thổ dân âm phủ, cho dù là kỳ tài số một mà tu hành ở vũ trụ đổ nát thì khi cảm ngộ trật tự đều sẽ có chỗ thiếu hụt, thế mà có thể áp chế y?
Y như chết lặng, lòng tràn đầy thống khổ.
Sở Phong bệ vệ mở miệng, nói: “Biết đây là quyền pháp gì không, Lưu Quang Lôi Điện Quyền, được xưng là quyền pháp có tốc độ nhanh nhất trong vũ trụ, so tốc độ với ta? Đao của ngươi không nhanh bằng nắm đấm của ta.”
Hắn một bộ giọng điệu dạy đời, nói: “Ngươi chỉ là Á Thánh mà thôi, so với Thánh giả như ta đương nhiên là còn kém xa, bại là chuyện đương nhiên.”
Trong lòng Đao Vương Lăng Thần thật sự là đau nhức kịch liệt, đâm tim, ở dương gian y còn có thể đánh Thánh, vượt cấp mà chiến, nhưng ở âm phủ này ngược lại bị dạy dỗ, bảo y làm sao chịu nổi?
Kim Xuyên Đằng nhìn không nổi nữa, để một tên thổ dân âm phủ ở nơi đó giả sói già vẫy đuôi, hơn nữa là đạp lên thương thế của chiến tướng số một dưới tay gã mà đi lên, sao gã có thể dễ dàng tha thứ được.
Gã vừa muốn nói chuyện thì Sở Phong đã liếc mắt nhìn gã, tỏ vẻ khinh thường, nói: “Chắc không phải ngươi cũng là Á Thánh chứ, tránh qua một bên đi, không phải là đối thủ của ta.”
Một đám thiên tài dương gian: “...”