Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2072 - Chương 2072: Nhân Gian Tranh Bá (2)

Thánh Khư Chương 2072: Nhân gian tranh bá (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Vũ trụ tàn khuyết, thiên tài nào có danh tiếng, có thể xưng là mạnh nhất?”Lăng Thần hỏi.

Câu hỏi như vậy có ác ý, tuyệt đối không có chuyện tốt.

“Không cần tìm nữa, nghe nói có một người tên là Diệp Hạo không tồi, từng khiến Hồng Huyền, Phỉ Linh ở nhân gian ta chịu chút thiệt thòi ngoài ý muốn, chính là hắn.” Kim Xuyên Đằng nói, máu vàng khiến cơ thể gã phát sáng, giống như được đúc bằng vàng vậy.

Xa xa, sắc mặt Hồng Huyền, Phỉ Linh không dễ coi lắm, nghiêm túc nhìn sang.

Lăng Thần theo đuôi Kim Xuyên Đằng kia có mái tóc trắng như thác nước, thân thể cường tráng, ban đầu danh xưng là Đao Vương, nhưng lại bị gã hàng phục, bây giờ rất trung thành với gã.

“Diệp Hạo qua đây.”

Nhưng mà, Diệp Hạo không có khả năng qua, sau đó có người đề cập đến Thạch Phàm sư huynh của Diệp Hạo.

Sở Phong ở xa, đang nói chuyện với Ánh Hiểu Hiểu.

“Này, tỷ phu của ta thật cô đơn, cũng rất thê lương, một mình ở vũ trụ âm phủ, nếu huynh ấy đến đây, ta nghĩ, nhất định sẽ hung hăng dạy dỗ những thiên tài ở nhân gian kia!” Tiểu loli tóc trắng bạc tức tối không thôi.

Ánh Vô Địch nhỏ giọng nói: “Đừng ngốc nữa, hắn không đánh lại mấy người này, nếu xuất hiện thật, sẽ bị thần linh thủ hạ của thiên tôn giết chết, cầu nguyện hắn đừng xuất hiện thì tốt hơn.”

“Ngươi, qua đây!” Đao Vương Lăng Thần chỉ Sở Phong, bảo hắn qua đó.

Sở Phong nghiêng đầu liếc, đây thật sự là tai vạ gió bay.

“Những người khác đều cách xa chút cho ta, không được bọn ta cho phép, các ngươi không được dẫm lên nơi này!” Đao Vương Lăng Thần mở miệng, Kim Xuyên Đằng có máu vàng trong cơ thể sau lưng y gật đầu theo.

Vốn dĩ nơi khảo nghiệm của mọi người tiến hóa của vũ trụ tàn khuyết, người qua ải sẽ được vào nhân gian, nhưng khi đám thiên tài này đến, quy tắc đã bị sửa.

Người của vũ trụ tàn khuyết không phục, bị khinh thường như vậy, cảm giác rất uất ức.

“Thạch Phàm, mời, đến bên này.” Đao Vương Lăng Thần cười, mời Sở Phong qua đó.

“Thạch Phàm, ngươi đừng qua đó, đừng kích động!” Ánh Vô Địch đen mặt nhỏ giọng nói.

“Mau chóng rời khỏi, đừng trêu chọc bọn họ, ngươi không phải đối thủ của bọn họ.” Ánh Trích Tiên cũng truyền âm, đôi mắt sáng lương thiện, hơi thở tựa như hoa lan.

“Ức hiếp người khác quá rồi!” Ánh Hiểu Hiểu rất tức giận, vô cùng khó chịu.

Đao Vương nhướn mày, tỏ ý Sở Phong qua đó, không được chùn lại.

“Ngươi là người tiến hóa trình độ nào?” Sở Phong mở miệng hỏi.

“Á thánh!” Đao Vương nói, quả nhiên trong con ngươi còn lộ chút ngây ngô, tuổi tác không lớn, tóc trắng trời sinh, khí chất y sắc bén, như một thanh thần kiếm ra khỏi vỏ.

“Trình độ thấp quá rồi nhỉ?” Sở Phong ghét bỏ.

Mọi người lập tức cạn lời, vậy mà hắn còn ghét bỏ?

Trên thực tế, trong đám người nhân gian tới đây, có không ít đều là á thánh, thánh giả, xem trọng tiềm năng, lai lịch rất lớn, bối cảnh kinh người, chẳng sợ thiên tài cấp thần kia......

Bị khinh thường? Đao Vương Lăng Thần tóc trắng bay bay, đồng tử lập tức khiếp người vô cùng, đời này của y chỉ bại trong tay một người, đó là Kim Xuyên Đằng, rất tin phục.

Cường giả y đánh bại ở nhân gian không biết bao nhiêu, danh xưng Đao Vương, xưng vương xưng bá trong người dùng đao!

Nhưng mà, bây giờ y lại bị tên âm phủ hèn mọn khinh thường, không để trong mắt, thật là không thể nhịn.

“Ta chính là thánh nhân!” Sở Phong lại khinh thường, tiến hành xúc phạm lần hai.

Đao Vương suýt chút hộc máu, nghẹn một ngụm oán khí, căn nguyên thánh nhân trong cơ thể y không biết có bao nhiêu, thông qua bồi dưỡng đặc biệt, y đã có thể chém chết thánh giả trong cảnh giới á thánh!

Bởi thế, y lạnh lùng vô cùng, nhắm Sở Phong, cuối cùng lộ ý, bảo hắn qua đó.

“Ý kiến gì?” Sở Phong hỏi.

“Với năng lực cảnh giới thánh giả nực cười của ngươi, đến công kích ta đi, ta đứng ở đây, để ngươi ra tay trước!” Đao Vương Lăng Thần tự cao nói.

“Đây là ngươi nói đó?” Sở Phong cười nhạt hỏi lại.

“Dĩ nhiên!” Đao Vương bình tĩnh, lạnh nhạt.

“Ừm!” Sở Phong gật đầu, sau đó, hắn chậm rãi nhấc chân lên, nhắm ngay ngực Đao Vương Lăng Thần.

Ngay sau đó, hắn còn nhanh hơn tia chớp, nhấc chân đã đạp thẳng lên.

Chừa mặt mũi cho đá, vì sao không đá?

Hắn là thần tướng, dùng một chút thủ đoạn, dĩ nhiên đạp một cái là chuẩn, cho dù đối phương nắm giữ đao đạo tinh túy, thăng hoa cực kỳ, có thể chiến đấu với vạn anh hùng, có thể tránh lưu quang, thủ đoạn thần thông, nhưng gặp phải hắn đã định sẵn phải xảy ra chuyện.

Ầm!

Một đạp này, quả nhiên nặng nè đạp lên mặt của Đao Vương Lăng Thần!

Trước tiên không nói đau nhức thân thể, cảm giác của Lăng Thần, quả thật là...

Tâm trạng của Lăng Thần hỏng bét, y bảo thổ dân âm phủ động thủ trước, tùy ý tấn công y trước, kết quả đối phương thật sự là vừa không khách khí vừa hung mãnh, đạp y một cái khiến y ngã ra!

Hơn nữa còn rất nghiêm chỉnh mà đá thẳng lên mặt y, cả người y ho ra máu, bay ngược, kêu thảm, rơi xuống đất!

Đây quả thực là... Khiến cho y cảm thấy chó má, quá mất mặt, quả thực là chạy tới xin người ta đạp vào mặt mình!

Sau đó, y mới cảm thấy đau đớn, cả khuôn mặt đều biến hình, xương gò má, xương mũi, xương quai hàm của y đều bể nát, nước mắt chảy dài, miệng mũi phun máu.

“Ngao!”

Đám người nghe thấy y phát ra một tiếng kêu thê thảm, không giống như là tiếng người kêu mà có hơi giống dã thú bị thương, mang theo cảm giác kinh dị.

Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm.

không cần nói tới, thiên tài dương gian đều không ngờ rằng, Đao Vương Lăng Thần bị người ta đá một cái ngã, phun máu tứ tung, hình tượng này khiến cho người ta cảm thấy có chút không chân thực.

Người của vũ trụ đổ nát cũng đều hóa đá, sư huynh của Diệp Hạo thật hung tàn, quả nhiên là cùng một sách mà ra, cha truyền con nối, hai sư huynh đệ này gặp thiên tài dương gian cũng chưa từng chịu thua thiệt.

Tiểu Loly Tóc Bạc im lặng, tên Thạch Phàm này cũng quá dứt khoát, cứ như vậy đá một cái vào mặt của người kia, thực sự là... Thống khoái a.

Khương Lạc Thần, Kim Lân, Ánh Vô Địch, Ánh Trích Tiên, Nguyên Viện,v.v.. Cũng đều nhìn mà không nói gì, hình tượng này thật đúng là “mới mẻ”!

Sắc mặt của bọn người Tiêu Tử Vận, văn sĩ áo trắng Trần Hàm ngây ngô, không có gì để nói.

Kim Xuyên Đằng thì da mặt co rúm, rất là bất mãn, Đao Vương Lăng Thần là người mà gã tự tay hàng phục, là chiến tướng số một dưới tay gã, kết quả lại bị người ta đạp một cái bay?

Lăng Thần nở hoa đầy mặt, tất cả đều là máu, y gào thét, thật muốn xé sống tên Thạch Phàm kia, hiện tại quá mất mặt .

Sở Phong mở miệng, nói: “Đừng kêu, dù sao ngươi cũng thấp hơn ta một cảnh giới, ăn một đạp của ta cũng hợp tình hợp lý.”

Bình Luận (0)
Comment