Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Vật chất tính thần, ban đầu đây là hồ nước đã chết bao nhiêu thần mới hóa thành như vậy sao?” Có người tiến hóa nhân gian kinh ngạc thán phục.
“Đáng tiếc, bị ô nhiễm rồi, loại vật chất tính thần này đối với linh hồn mà nói là kịch độc, chúng ta không thể hấp thu.” Một vị thần linh xúc động và tiếc nuối.
Bây giờ, thần linh mới đến của nhân gian đều bay lên từ thuyền lớn, xuất hiện trên cao, đứng ở xa xa, không hề đến gần cái đầm đen kia.
Thiên tài trình độ á thánh, thánh giả ở nhân gian đều đến gần, ngồi thuyền lớn đến hiện trường, cho dù là thiên tài nhân gian tuổi nhỏ cũng mạnh hơn người của vũ trụ tàn khuyết.
Nhưng mà, đám kỳ tài này trình độ tiến hóa tương đối thấp, một chút cũng không sợ mấy thiên tài cấp thần nhân gian tự cao thân phận đó, một phong thái tự tin.
Bởi vì, bọn họ tin rằng, nếu không bao nhiêu năm tháng, rốt cuộc bọn họ cũng sẽ vượt qua những vị thần đó!
Trong bọn họ, có người tuy là trình độ thánh giả, nhưng sớm đã được công nhận có tư chất thiên tôn, nhất định sẽ một đường tiến vùn vụt, phá được tất cả cửa ải khó khăn.
Thậm chí, những á thánh, thánh giả này trong một phần người, khi thấy sự tồn tại đáng sợ như Lam Phong, Xích Minh, cũng chỉ bình tĩnh mà nhìn.
Bởi vì, trong bọn họ có người ở hàng đầu thánh bảng nhân gian, không kém mười người đầu, như huyết mạch bá vương, chiến tiên thể, hồng mông tử vụ, thiên phú kinh hãi thế gian.
Mục tiêu của bọn họ là vượt qua đời trước, còn Xích Minh, Lam Phong, trong mắt bọn họ chẳng qua là đi trước một bước, sớm muốn cũng khiêu chiến!
Đám nhân vật này, có người được thành tiểu thiên tôn, có người được tôn làm đế nữ, đều có vẻ mặt hờ hững, bình tĩnh và hòa nhã.
Người có thiên phú đáng sợ tự tin chính mình tiềm năng vô cùng, trong lòng bọn họ không cho phép bản thân cúi đầu, cho dù đối mặt với Xích Minh đám nhân vật truyền thuyết cấp thần, cũng chỉ là nhìn ngang hàng.
Sở Phong nhìn thấy môn đạo, nhưng á thánh, thánh giả này vậy mà lại không sợ hãi người mạnh cấp thần, ai ai cũng ngẩng đầu, nhìn thần bay, phong thái như thần vương.
Những người này khí phách không nhỏ, có chút sức mạnh.
Lúc này, người tiến hóa của vũ trụ tàn khuyết đến gần hồ nước màu vàng, bao gồm cả người tiến hóa nhân gian như đám người Ánh Vô Địch, Kim Lân, Bát Giới đại sư, Khương Lạc Thần.
Thiên tài nhân gia đến trước bọn họ, đều là ngồi thuyền chiến đáng sợ đến, bây giờ đã chạm đất, đứng bên cạnh hồ nước óng ánh rực rỡ.
Có người nhìn thấy người tiến hóa của vũ trụ tàn khuyết đến gần, có người lạnh nhạt, không biểu thị gì, cũng có người giương khóe miệng, có vẻ khinh thường.
“Này, khuyên nhủ các vị, đừng có đến quá gần, lát nữa ở đây có thể sẽ có tranh đấu, để tránh ngộ thương, cố gắng trốn xa chút.”
Một vị nữ tử tử sam thản nhiên nói, nàng cao khoảng một mét bảy lăm, thân thể thon dài có đường cong xinh đẹp, lời nói ra có vẻ khách khí, nhưng có một loại cảm giác xa cách hờ hững, đó là kiểu ngạo mạo từ trong xương tủy.
Không để người tiến hóa của vũ trụ tàn khuyết đến gần, đây là đang bài xích, không cho phép bọn họ dẫm lên đất tạo hóa, cũng đang uyển chuyển cảnh cáo.
Nàng ta quả thật rất đẹp, đồng tử xinh đẹp màu tím óng ánh, môi đỏ, răng trắng như ngọc, sắc đẹp xuất chúng khác thường, người nhân gian gọi nàng ta là Tiêu Tử Vận.
“Mời các vị!” Giọng Tiêu Tử Vận không cao, rất thú vị êm tai, nhưng phong thái tự tin trong sự xinh đẹp đó rõ ràng có cảm giác nhìn xuống.
Cơ thể nàng ta thướt tha, còn cao hơn đa số người tiến hóa nam, mái tóc dài màu tím óng ánh rực rỡ mềm mại, hơi thở thanh xuân tràn trề, phong hoa hiếm có, khí chất vô cùng xuất chúng.
Thái độ của thiên tài nhân gian với nàng ta không tầm thường, mơ hồ có thể nhận ra, nàng ta thiên phú siêu phàm, rất có quyền lên tiếng, bởi vì rất nhiều người đang nghiêm túc lắng nghe, âm thanh ồn ào đều biến mất.
“Tiêu tiên tử kiềm chế tốt thật, không bằng lòng nói quá nặng, nếu như là ta, vậy nhất định sẽ không nói thế.” Một vị văn sĩ bạch y cười nhã nhặn, gật đầu hỏi thăm Tiêu Tử Vận, rất cung kính lễ phép.
Bởi vì, ai cũng biết, Tiêu Tử Vận có danh xưng đế nữ, khi ra đời có dị tượng, thiên phú siêu tuyệt, cuối cùng được các sư môn lấy máu phượng tẩy rửa không ngừng, lấy hết tài nguyên bồi dưỡng.
Nàng ta có được tư chất tam phương, một người ngang với tiềm năng của ba con chân phượng!
Đây là chuyện đáng sợ nhường nào? Nàng ta có thiên phú làm kinh hãi thế gian.
Đồng thời, điều này cũng chứng tỏ, sự đáng sợ của nhân gian chính đạo, có thể lấy máu chân phượng bồi dưỡng đệ tử, từng bước lên tới tư chất tam phương, kinh thế hãi tục!
“Nếu là ngươi thì nói thế nào?” Có thiên tài nhân gian khẽ nhướng mày, đầy ý cười nhạo.
“Dĩ nhiên là đuổi thẳng, nói nhiều làm gì, đuổi đi là được, kẻ không tuân theo.... giết!” Văn sĩ bạch y nhìn có vẻ nho nhã, nhưng trong lúc nói đùa, lại muốn đại khai sát giới thật.
“Bạch y Trần Hàm, quả nhiên trước giờ luôn nho nhã nhưng mạnh bạo, ha ha.” Có người cười hờ hững.
Xa xa, sắc mặt người của vũ trụ tàn khuyết đều khó coi, người đến từ nhân gian không kiêng dè chút nào, cứ bình luận như thế, tự bàn chuyện cười, xem nhẹ bọn họ.
Bởi vì bọn họ đều có sức mạnh, đều là người lỗi lạc sau này, sẽ có một ngày tranh bá ở nhân gian, nhận lấy quyền trượng từ tay thiên tôn, thậm chí trở thành đại năng lừng lẫy xưa nay, khinh thường năm tháng.
Lúc này, có người chuẩn bị thay đổi hành động, đuổi người tiến hóa của vũ trụ tàn khuyết, không để bọn họ đến gần nơi này, rất lỗ mãng, không nể mặt chút nào.
“Như vậy không được xem là tốt, chúng ta lấy đức phục người, thật ra rất đơn giản, giết gà dọa khỉ, những người khác dĩ nhiên sẽ tản đi, không cần giết hết.”
Lại một người mở miệng, có ý cười nhàn nhạt.
Đây là một thanh niên kim bào, tóc dài vàng, quanh thân phát sáng, giống như một vầng thái dương sáng chói, gã giống như mặt trời hóa thân thành thần linh vậy!
Kim Xuyên Đằng!
Có người nhận ra gã, truyền nhân dòng chính của gia tộc hoàng kim, máu vàng óng, một giọt có thể khiến con người thành xương trắng, thiên phú đáng sợ chấn động thế gian.
Được biết, người có được loại máu màu vàng này, toàn thân cứng cỏi, bản thân có thể xưng là binh khí hiếm có, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Gã cười nhẹ, tỏ ý người bên cạnh mở miệng, chấp hành ý kiến của gã.
Thiên tài bên cạnh gã dĩ nhiên là người theo đuôi trung thực của gã, tên là Lăng Thần, cũng xem như là hộ vệ, lúc này mặt lạnh, khóe miệng nhếch lên khinh thường, giọng nói mắng đuổi không cao không thấp.