Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 209 - Chương 208: Bảy Đại Môn Phái Xuất Hiện (1)

Thánh Khư Chương 208: Bảy đại môn phái xuất hiện (1)

"Hạ Thiên Ngữ." Giọng nói của Sở Phong lộ ra kinh ngạc, cô gái này làm sao lại đột nhiên tích cực gọi tới tìm hắn như vậy?

Muốn cùng với hắn tiếp tục lui tới làm bạn bè? Sở Phong cũng không phải là người tự yêu mình tới không có thiên lý như vậy, lần trước hắn đã chọc cho cô gái kia tức giận không nhẹ, khiến cho cô ta giương nanh múa vuốt, thậm chí còn muốn liều mạng với hắn nữa.

Cô gái này có đôi mắt to trong suốt, kiểu tóc vẫn là kiểu học sinh, có một loại vẻ đẹp rất thuần khiết đáng yêu, không giống như là loại người có tâm tư phức tạp, không thể nào đoán ra được thân phận của hắn mới đúng.

"Khương Lạc Thần!" Sở Phong suy đoán, hơn một nửa hẳn là do vị đại tiểu thư của tổ chức Bồ Đề Cơ Nhân này khuyến khích, đây chính là một nhân vật rất lợi hại, đồng thời cũng vô cùng khôn khéo.

Tiếng chuông reo rất nhiều lần hắn mới nghe điện, vừa nhấc máy lập tức nghe thấy ở đầu dây bên kia vang tới âm thanh rít gào.

"Tức chết mình rồi, cái tên sắc lang này lại dám không để ý tới mình, trước trước sau sau đã liên hệ với hắn tận bốn lần..."

Khi vừa nói tới chỗ này thì, cô ta hiển nhiên đã ý thức được cái gì, nhanh chóng ngậm miệng lại, bởi vì lần này, cuộc điện thoại của cô ta đã có người…nhấc máy!

"Ai, em gái ăn quỵt, cô vừa la hét cái gì đấy?" Sở Phong mở miệng nhàn nhã nói.

Hạ Thiên Ngữ vừa nghe thấy hai chữ ăn quỵt liền muốn đánh người, khuôn mặt xấu hổ đến độ nóng lên bừng bừng, chuyện xảy ra lần trước quả thực quá mức lúng túng rồi.

"Họ Sở kia, anh đừng có bắt nạt người ta!"

"Tôi làm sao dám bắt nạt cô nha, nói rõ ràng đi nhé, đừng làm cho cô của cô hiểu lầm thêm lần nữa. Đúng rồi, trước tiên cô nhìn một chút xem cô của cô có phải là lại ở gần đấy nghe trộm hay không, miễn cho vừa quay đầu lại cáo trạng với mẹ của tôi."

"Á, cô à, tại sao mà cô lại thật sự đứng ở ngoài cửa vậy chứ!?" Hạ Thiên Ngữ giật mình, vội vàng đẩy cô của mình về phòng.

"Sở Phong, ngày hôm nay anh có rảnh không, có thể đi ra ngoài một chuyến hay không?" Hạ Thiên Ngữ nhỏ giọng nói, hiển nhiên là sợ bị cô của mình nghe được.

Sở Phong không muốn đi, thuận miệng cười ha hả, nói: "Ngày hôm nay không được nha, thân thể của tôi có chút không thoải mái."

Chủ động hẹn hắn lại bị từ chối, Hạ Thiên Ngữ lúng túng, vừa thấy thẹn lại vừa tức giận, nếu như không phải là vì Khương Lạc Thần nhất định bắt cô ta phải hẹn được người này ra ngoài, cô ta có chết cũng sẽ không liên hệ với cái tên sắc lang này.

Cô ta cắn răng, nhẫn rồi lại nhịn, quyết định cố gắng thêm một chút, phải lừa gạt hắn ra ngoài.

Bởi vì, Hạ Thiên Ngữ cẩn thận nghĩ lại, Khương Lạc Thần muốn cô ta làm như thế chắc hẳn là không phải vì si mê cái tên này đâu nhỉ, hẳn là cô ấy muốn … Muốn thu thập hắn!

"Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy lần trước là tôi và Lạc Thần có điểm không đúng, không nên có thành kiến với anh như vậy…” Cô ta nỗ lực khắc chế chính mình, nói chuyện trái với lương tâm khiến chính cô ta cũng cảm thấy sắp không nhịn nổi.

Sở Phong nghe cô ta nói như vậy thì thầm vui vẻ, biết cô ta cũng không phải thật lòng mà chỉ là muốn lừa hắn hẹn đi ra ngoài, vì lẽ đó sau khi nghe thấy lời xin lỗi hắn lập tức tỏ ra vui vẻ, cười nói: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô, cứ như vậy đi, tôi cúp máy trước, thân thể thực sự không thoải mái lắm, tôi muốn đi nghỉ ngơi."

"Bíp bíp..."

Bên tai Hạ Thiên Ngữ lập tức truyền đến âm thanh báo bận, sắc mặt của cô ta nhất thời trở nên đỏ rực, quả thực là đã bị tức đến sắp hỏng rồi.

Cuối cùng, cô ta phát điên lên gọi điện thoại cho Khương Lạc Thần kêu ca.

"Khương Lạc Thần! Vì giúp cậu hẹn người mà tớ sắp bị tức chết rồi! Không công đi nói xin lỗi với người ta, kết quả người ta cứ thế thản nhiên chấp nhận sau đó liền trực tiếp cúp điện thoại di động, vì cậu mà tớ thật sự quá là mất mặt..."

"Cậu nói là, anh ta bảo thân thể của mình không thoải mái? A, đây đúng là chuyện lạ nha, cậu cố thêm chút nữa đi, nhất định phải hẹn anh ta đi ra ngoài một chuyến.” Âm thanh trong điện thoại của Khương Lạc Thần hơi khác thường.

"Không làm không làm, muốn hẹn thì chính cậu làm đi thôi, có chết tớ cũng không nói chuyện với anh ta thêm một lân nào nữa đâu, đời này tớ thật sự chưa từng bao giờ xấu hổ như thế luôn, thật là bực chết tớ rồi, cậu mà thích anh ta như thế thì tự mình làm đi thôi, tớ chịu!” Hạ Thiên Ngữ cắt lời Khương Lạc Thần, không muốn tiếp tục liên hệ với cái tên đáng ghét kia, cảm thấy thật sự quá mất mặt.

"Này, này, này, cái đồ xấu xa này, cậu nói linh tinh gì vậy!" Khương Lạc Thần bắt đầu xoắn xuýt, thật sự cần tới chính mình ra tay sao? Nhưng mà cô ta thật sự rất muốn nghiệm chứng những suy đoán trong lòng mình.

Bên này, điện thoại di động của Sở Phong lại vang lên, lần này không phải là cuộc gọi tới từ mỹ nữ nào nữa, mà là từ ông cụ Lục Thông của Ngọc Hư Cung.

"Tôi vừa trở về ông liền lập tức gọi tới bắt lính rồi, thật sự cũng phải cho tôi chút thời gian để nghỉ ngơi chứ." Sở Phong rất bất đắc dĩ. .

Nhưng sau đó hắn vẫn đi ra khu vực dành cho người thân, trực tiếp hướng về đại viện ở phía xa xa mà đi tới, trong lòng đất nơi đó chính là Ngọc Hư Cung.

"Cái lão khỉ tinh (*) này, trừ việc ông ta biết rõ mình là người giết Thương Lang Vương, chắc chắn là vẫn còn ghi nhớ thèm thuồng hai chiếc răng sói mà mình mang về đây mà.” Sở Phong tự nhủ.

(Khỉ tinh/bản chất khỉ : tiêng lóng - là một phép ẩn dụ cho một người thông minh nhưng nghịch ngợm )

Ở trên đường, hắn liên hệ với Hoàng Ngưu, hỏi dò xem những máu thịt trên người Lang Vương kia cùng với xương và răng nanh của nó đến cùng có giá trị bao nhiêu, bổ sung kiến thức để lát nữa có thể ứng đối thật tốt.

Hoàng Ngưu báo với hắn, máu của thú vương có thể giúp người ta tiến hóa, nhưng nó cũng sẽ để lại di chứng về sau, giống như đạo lý khi ăn dị quả vậy. Còn mấy thứ như xương sói, răng nanh, ở giai đoạn hiện tại đối với nhân loại mà nói, quả thực có thể xem như là chất liệu hiếm có.

Sở Phong nhíu mày, trong lòng có điểm hiểu rõ.

Hắn quyết định đem thù lao chính mình nên được đều đổi thành dị thổ kia, thế nào cũng có thể thu thập được một số lượng lớn đủ dùng đi, chắc hẳn sẽ đủ để cái viên hạt giống tròn trịa trắng như tuyết đang nằm trong hộp đá kia lần thứ hai mọc rễ nẩy mầm, đây mới là chuyện quan trọng nhất lúc này!

Sở Phong khát vọng, hắn muốn có thêm một lần đại đột phá nữa.

Ngọc Hư Cung.

"Lần này cậu làm rất tốt, Ngọc Hư Cung sẽ không keo kiệt với cậu, ngoại trừ đưa cho cậu thuốc tinh luyện từ máu của thú vương mà cậu đã kiếm được, cậu còn có thể tới chọn một loại bí kíp võ thuật cổ đại ở đây, mặt khác, bên trên quyết định sẽ trọng điểm bồi dưỡng cậu!"

Ông cụ Lục Thông cười híp mắt, Sở Phong vừa tới liền xum xoe cười lấy lòng, mỗi câu từ đều biểu đạt hùng hồn và hào phóng.

"Nói chuyện thực tế đi!" Sở Phong nói.

Lục Thông trừng mắt nhìn hắn nói: "Cái này còn không đủ thực tế à?"

Bình Luận (0)
Comment